"Tớ thấy mình đẹp trai hơn cậu rồi đấy."
Lưu Lạc nhìn Lâm Châu trước mặt, bá vai cậu bạn, trịnh trọng nói.
"Có cái khỉ mốc ý. Ở Mỹ không có gương à?"
Lâm Châu bước tới ôm người anh em tốt của mình, lâu lắm không gặp mà vẫn có cảm giác quen thuộc như vậy: chẳng bớt lắm mồm tẹo nào!
Bọn họ phải một năm... à không, phải gần hai năm không gặp nhau rồi.
Năm ấy, sau khi kỳ thi Quốc gia kết thúc, Lưu Lạc nói chú mình nhờ cậu ta tới giúp đỡ, nên đã một mình đi tới chi bộ cực Tây của Liên minh Pokemon ở Bắc Mỹ.
Mặc dù rất bận rộn, nhưng thỉnh thoảng bọn họ cũng gọi video hỏi thăm nhau, nhưng cũng chẳng bằng gặp mặt trực tiếp như thế này.
"Sao cậu quay về rồi? Không sống nổi ở bên đó à?"
Lưu Lạc trừng mắt và nói:
"Đùa chứ, như tớ mà không sống được ở Mỹ á?"
Cậu vừa nói vừa móc ra một chiếc hộp hơi dẹt rồi mở ra cho Lâm Châu xem, bên trong để bốn, năm mươi cái huy hiệu phòng gym to cỡ ngón tay cái.