"Ngày mai tiệm kem sẽ mở cửa, một mình mình có thể làm được thật ư?"
"Á á á! Hồi hộp quá đi!"
"Nhưng ông chủ tin tưởng mình thế kia, nhất định phải làm thật tốt mới được!"
Trong con hẻm tối, Abimia khẽ lầm bầm đi qua đi lại, vẻ mặt đầy căng thẳng nhưng cũng xen lẫn chút háo hức.
Con hẻm này nằm trên đường cô về nhà, trời vừa sẩmtối liền tối đen như mực. Nhà cửa hai bên hẻm rất sát nhau, khiến ánh trăng cũng khó mà rọi vào trong hẻm được, cả con hẻm tối tăm yên ắng, ít nhiều có vài phần âm u.
Giày da dẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang không lớn nhưng cũng đủ để vang vọng rõ ràng bên trong con hẻm.
Bỗng nhiên, một tiếng "bịch!" khe khẽ phát ra từ ngôi nhà gần đó, giống như có gì đó vừa rơi xuống đất, khiến Abimia giật nảy mình.
"Gì vậy?" Cô dừng lại, dựa sát vào tường, dỏng tai nghe ngóng một lúc cho đến khi tiếng động trong nhà biến mất.