Mưa càng lúc càng lớn, không ngừng va vào lớp cửa kính sát đất, vang lên từng tiếng lộp bộp, tạo thành lớp bọt nước lấp lánh xinh đẹp dưới ánh đèn.
Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, trước mặt mỗi người đặt một ly bia lớn, rồi cứ thế im lặng nhìn nhau.
"Nói ra ngoài, chắc cả đại lục Nolan sẽ không ai dám tin, Alex lại trở thành một đầu bếp, lại còn làm ra bánh trung thu ngon nhất trần đời thế này nữa." Louis không nhịn được bật cười trước.
"Cũng giống như năm đó, liệu ai dám tin, một con sói đơn độc như Louis Mười Ba, kẻ đã chém cho người thú sợ chết khiếp lại trở thành một tay buôn nhỉ?" McGonagall mỉm cười hỏi ngược lại.
"Đâu còn cách nào khác, què mất một chân rồi, không thể tiếp tục ở lại chiến trường để liên lụy các anh em, nhưng không chết thì ít ra cũng phải tìm chút chuyện có ý nghĩa mà làm, mới xứng với cái mạng mà anh đã nhặt giữa vòng vây của người thú về cho tôi chứ." Louis bật cười gật đầu nói.