"Roẹt!"
Vivian nghe thấy tiếng vải rách rõ mồn một, tay cầm đũa cũng cứng đờ cả lại, vừa cúi đầu nhìn xuống đã thấy phần ngực vốn phẳng lì của mình đang chậm rãi lồi lên như bong bóng bơm hơi. Cô trợn to mắt, vội kéo áo choàng rộng thùng thình che đằng trước, nghiêng người về phía trước để giấu vẻ lúng túng.
"Tại sao lại như thế!!!"
Vivian cảm thấy đầu óc của mình rung động không thôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Để mặc trang phục nam cho ra dáng, cô đã tốn không ít thời gian để bó ngực, thế mà bây giờ, chỉ mới ăn một miếng cá nướng, mảnh vải lại bị rách mất. Cô phải làm sao bây giờ? Dáng vẻ này sẽ rất quái dị cho xem!
Rốt cuộc trong cá nướng đã cho thêm thứ gì chứ? Chẳng những khiến tên đối diện xù lông, mà bây giờ còn khiến miếng vải bó ngực của cô rách toạc. Nếu hôm nay cô mặc quần áo rộng thùng thình dễ cởi, chẳng phải quần áo cũng rách bươm luôn rồi sao? Quả thực là món ăn không đứng đắn gì cả!