"Ực." Cổ họng Luther khẽ nhúc nhích, nuốt bánh kẹp Thiểm Tây xuống. Vị thịt đậm đà tức khắc tràn ngập khắp răng môi, vừa trôi tuột xuống cổ họng đã hóa thành một dòng nước ấm điên cuồng chảy trong máu, tốc độ máu huyết tăng cao khiến tinh thần ông ta phơi phới như những người trẻ tuổi căng tràn nhựa sống.
"A!" Luther không nhịn được há miệng phát ra xuýt xoa đầy thỏa mãn, vị ngon cực hạn, lại còn đem đến cảm thụ đặc biệt và thoải mái nhường ấy cho thân thể, đây là lần đầu trong đời ông ta được nếm một món ăn vừa ngon lại vừa đặc biệt như vậy.
"Trông biểu cảm của anh, hẳn món này ngon lắm nhỉ?" Đang gắp một miếng thịt gà, Robert chợt thấy biểu cảm và hành động hơi khoa trương của Luther vội quay sang hỏi. Ngay từ đầu Luther đã luôn khăng khăng cho rằng nhà hàng này gian lận, nhưng nay dáng vẻ lại như đang hoàn toàn chìm đắm vào món ngon thế kia, sự tương phản này quả thật hơi buồn cười.