"Thật ư?" Vẻ mặt Sally vui mừng, song đáp lại cô là tiếng sập cửa xen lẫn tiếng chuông cửa kêu leng keng.
Nhìn cánh cửa nhà hàng đóng kín trước mặt, cô há hốc miệng, không khỏi cảm thấy thật hoang đường. Với thân phận và dung mạo của bản thân, cô chưa bao giờ bị một người đàn ông phớt lờ thế này.
Tuy nhiên, ngẫm lại những món ăn ngon do McGonagall làm ra, lại thêm vẻ bình tĩnh khi từ chối yêu cầu thêm một phần tào phớ của hai vị đại pháp sư, cô cảm thấy thái độ thế này của gã cũng rất hiển nhiên. Nếu thiên tài nào cũng như người bình thường, thì đã không được gọi là thiên tài nữa rồi.
Ấy vậy mà, McGonagall lại không băn khoăn quá nhiều, bất kể thân phận của Sally là gì, một khi cô đã muốn ứng tuyển công việc này, vậy thì cô sẽ được đối xử bình đẳng.
"Ông chủ, cần tôi giúp không ạ?" Abimia đang thực hiện công việc cuối cùng là lau sàn, chợt thấy gã dắt xe đạp bước vào, vội vàng đặt cây lau sàn sang một bên.