"Cảm ơn." Gloria khẽ gật đầu. Nhìn nụ cười trên mặt Abimia, cô cảm thấy dường như tâm trạng căng thẳng trong mình cũng đỡ hơn nhiều.
Rõ ràng Abimia là một cô gái nửa người nửa rồng dễ dàng bị kỳ thị, nhưng sao cô ấy lại có thể tươi cười xán lạn đến thế, như thể mang trong mình niềm hy vọng và sức sống vô hạn, chói lóa đến mức khiến Gloria hoảng hốt.
"Đừng khách sáo." Abimia mỉm cười đáp, bưng khay đi sang bàn tiếp theo.
"Ăn đi, ăn lúc nóng hổi mới ra lò là ngon nhất." Rosia mỉm cười nói với Gloria, thầm cảm nhận được sự biến chuyển tâm trạng của cô ấy. Tuy rằng đấy có thể chỉ là một chút xúc động cực nhỏ, nhưng đấy cũng đã được xem là một chuyện tốt rồi.