Nói xong, Amy lại thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục xúc thêm thìa tào phớ khác, vui vẻ lắc lư thân thể, sau đó lại đặt thìa xuống, cắn một miếng bánh kẹp Thiểm Tây, phát ra tiếng "rồm rộp" nho nhỏ. Cứ thế, cô nhóc cứ ăn một miếng tào phớ mặn, rồi lại đến một miếng bánh kẹp Thiểm Tây, ăn đến say sưa ngon lành, khuôn mặt đáng yêu tràn ngập nụ cười sung sướng vì hưởng thụ món ngon, không mảy may đoái hoài đến những vị khách vây xem bên cạnh.
"Còn có thể nếm giúp như thế nữa cơ à?" Tuy cảm thấy rất tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ ăn tào phớ của cô nhóc, ông chú đầu trọc vẫn không khỏi ứa nước bọt. Nhìn cô nhóc này ăn uống đúng là tự hành hạ dạ dày mình mà.
"Thật sự ngon đến mức đó sao?" Các thực khách xung quanh đều thầm nghĩ, thầm nghi ngờ có phải McGonagall cố ý bảo Amy ăn cho họ xem hay không, nhưng lại không tài nào dời mắt được, chi có thể điên cuồng nuốt nước bọt.
"Xem ra ăn tào phớ mặn cùng với bánh kẹp Thiểm Tây cũng rất hợp."