Palmer lại ngồi xuống, nhìn năm đề toán trên bảng đen, nói với Amy đầy tự tin: "Tớ đếm đến ba, chúng ta sẽ bắt đầu làm, ai làm xong trước coi như thắng. Một..."
"64, 42, 72, 48, 63. Xong rồi." Amy nhìn bảng đen, bình tĩnh đọc năm chữ số.
Palmer vừa đếm đến ba, miệng còn đang há ra chưa kịp ngậm lại, còn chưa kịp chép đề bài vào vở, Amy đã tính xong rồi.
Cả phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ, các bạn nhỏ không biết Amy có tính đúng hay không, nhưng tốc độ tính thì quả thật đã vượt xa Palmer, trong khi Palmer còn chưa bắt đầu tính, Amy đã công bố đáp án mất rồi. Thế là, cả bọn đều nhìn cô Luna, chờ cô xác định xem đáp số của Amy là đúng hay sai.
"Không phải cậu đoán mò đấy chứ?" Palmer chần chừ hỏi Amy.
"Tớ tính đàng hoàng mà." Amy chân thành đáp, rồi cũng nhìn cô Luna.