Chereads / Nhà hàng dị giới của ông bố bỉm sữa / Chapter 92 - Chương 92: Bị đá xuống giường hằng ngày

Chapter 92 - Chương 92: Bị đá xuống giường hằng ngày

"Hệ thống, tôi mắng người có được không?" McGonagall nhìn hai gói dịch vụ tiếp theo với các hạng mục như có thể nâng cấp thiết kế thành hình ảnh ba chiều vân vân với giá 100 đồng vàng rồi 200 đồng vàng, không khỏi nhướng mày: "Sửa kiểu này chi bằng thay một cái mời luôn cho rồi?"

"Xin ký chủ tự trọng, xúc phạm bổn hệ thống có thể khởi động nhiệm vụ ẩn." Hệ thống nghiêm túc nói.

"Xem như cậu giỏi, đúng là đậu xanh rau má mà." McGonagall gật đầu, nhìn gói dịch vụ cấp bốn nâng cấp hình ảnh bên trong hộp âm nhạc thành hình ảnh ba chiều, còn có thể biểu diễn các điệu múa khác nhau, quả thật cũng hơi động lòng, nhưng nhìn giá 200 đồng vàng, gã do dự một lúc rồi nói: "Chọn gói nâng cấp một."

Bây giờ tiết kiệm tiền vẫn là điều quan trọng nhất, tuy bây giờ Amy vẫn còn cảm thấy hộp âm nhạc mới lạ, nhưng ngay cả bài hát đầu tiên cũng chưa học được, không cần phải nâng cấp đến hình ảnh ba chiều làm gì.

"Đã trừ 10 đồng vàng, đang tiến hành nâng cấp, năm phút sau sẽ hoàn thành, sau khi sửa xong sẽ sạc đầy pin." Hệ thống thông báo.

McGonagall thấy vị trí vốn đặt chiếc hộp âm nhạc trên quầy giờ đã trống không, dù sao hệ thống cũng sẽ sạc đầy pin, cũng lười ở đây đợi, cứ thế xách Vịt Con Xấu Xí lên trước, rồi mới từ từ bế Amy lên, đi từng bước lên lầu.

Cô nhóc này ngủ khá say, gã không nỡ đánh thức cô nhóc, nên đặt cả hai nhóc con kia xuống giường rồi mới quay xuống dưới lầu tắt đèn.

Tắm rửa xong, trước khi tắt đèn, McGonagall còn đứng bên giường nhìn Amy đang say ngủ, môi nở nụ cười.

Không ngờ mình lại có một cô con gái xinh xắn đáng yêu như vậy. Đây vốn phải là một chuyến xuyên không trừng phạt, bỗng chốc trở nên tốt đẹp thế này, còn khiến gã có thêm nhiều kỳ vọng và mong đợi đối với cuộc sống tương lai, bắt đầu từ nhà hàng này, dần hòa nhập vào cuộc sống ở thành Chaos, cuối cùng còn có thể hòa nhập vào thế giới đa chủng tộc này.

Hôm sau, McGonagall dậy rất sớm, bắt đầu một ngày bận rộn từ việc chuẩn bị nguyên liệu. Phải đến khi làm ông chủ nhà hàng rồi mới biết, để nhà hàng có thể mở cửa buôn bán vào buổi sáng thì nguyên liệu đã phải chuẩn bị từ sớm, chưa kể gã còn tiết kiệm được bước mua nguyên liệu tươi nữa.

Hôm nay bán đắt hàng hơn hôm qua một chút, tác dụng giảm cân của bánh kẹp Thiểm Tây được khách hàng truyền tai nhau, nên hôm nay còn có mấy nhóm khách hàng mập mạp tìm đến.

Quy mô lớn nhất là nhóm tám cô gái nhà giàu, dáng người còn khoa trương hơn cả đám người Harrison, lúc họ ngồi xuống, McGonagall còn hơi thót tim, lo lắng không biết ghế có bị gãy hay không, may mà mấy chiếc ghế trị giá 10 đồng vàng một chiếc của hệ thống vẫn khá chắc chắn.

Cảnh tượng khi họ ăn bánh kẹp sau đó lại càng đáng sợ hơn, nhìn những vị khách ngồi bên cạnh há hốc miệng, McGonagall cũng không dám nhìn nhiều, thấy hơi đau mắt.

"Ông chủ McGonagall, tôi thấy bảng hiệu trước cửa viết "đếm ngược đến ngày nghỉ: 1 ngày", chẳng lẽ ngày mai nhà hàng của anh không bán à?" Lúc tối, có khách nhận phần bánh kẹp Thiểm Tây xong bèn tò mò hỏi.

"Đúng vậy, nhà hàng mở cửa sáu ngày nghỉ một ngày, hôm nay vừa khéo là ngày mở cửa thứ sáu, nên ngày mai sẽ nghỉ." McGonagall mỉm cười gật đầu, đây không biết là lần giải thích thứ bao nhiêu trong ngày của gã rồi.

"Vậy sao, ngày mai tôi còn định dẫn vợ con mình đến ăn." Vị khách kia nghe xong có chút thất vọng, ngẫm nghĩ một lúc rồi thử thuyết phục gã: "Anh nói xem, nhà hàng của anh buôn bán tốt thế này, một ngày không mở cửa thì tổn thất biết bao nhiêu tiền chứ. Hơn nữa, nếu có một số khách hàng ngày mai đến thấy nhà hàng không mở cửa, có khi lần sau họ sẽ không đến nữa mất. Anh nhìn nhà hàng của người khác mà xem, đều mở cửa quanh năm không nghỉ, anh thế này chúng tôi không quen chút nào."

"Phải đấy, ông chủ McGonagall, ăn món ngon anh làm rồi tôi không ăn được mấy món của người khác nữa, ngày mai không được ăn cả ngày, tôi sẽ chết đói mất."

"Ông chủ McGonagall, đám khách quen chúng tôi ngày nào cũng đến, anh muốn buôn bán lâu dài thì không thể bữa đực bữa cái được, làm vậy khác nào hành hạ chúng tôi chứ?"

Khách hàng ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo, ăn nghiện mất rồi, một ngày không ăn thèm đến điên người, nên giờ nghe nói McGonagall định nghỉ một ngày, ai nấy đều muốn tìm cách để gã đổi ý, thậm chí còn giở giọng uy hiếp.

"Không ăn một ngày không đói chết được đâu, nhà hàng đã đặt ra quy định ngay từ đầu rồi. Hơn nữa, món ăn của nhà hàng chỉ có tôi làm được, tôi cũng cần thời gian để xử lý những việc khác, nên không thể mở cửa quanh năm không nghỉ được." Gã lắc đầu, vừa giải thích vừa từ chối một cách dứt khoát.

Nghe thấy thế, các khách hàng đều đưa mắt nhìn nhau, lời McGonagall không hề có vẻ thương lượng. Ông chủ của nhà hàng khác muốn nghỉ cũng đều thấp thỏm không yên, hận không thể dính trong nhà hàng từ sáng đến tối, sợ khách quen chạy mất, nào có ai cứng đầu như gã chứ.

Nhưng những ngày qua, họ đều đã nhìn thấy McGonagall tuân thủ nghiêm ngặt thời gian buôn bán của nhà hàng ra sao. Dù bên ngoài có mấy mươi người xếp hàng đợi, gã cũng quyết không mở sớm một giây một phút nào, vừa đến giờ đóng cửa, dù còn cả tá khách hàng muốn gọi món, gã cũng không hề do dự từ chối. Chính vì vậy, những lời họ nói nãy giờ cũng chỉ muốn tranh thủ một chút mà thôi.

Sau khi tiễn lượt khách cuối cùng ra về, McGonagall đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ngày mai cũng được nghỉ ngơi rồi.

Gã có thể hiểu tâm trạng muốn được ăn ngon mỗi ngày của thực khách, nhưng so với việc giành thời gian cho Amy, mỗi tuần họ ăn ít một bữa có đáng là gì. Phải biết rằng, không nghỉ lễ và nghỉ hai ngày một tuần như ở Địa cầu đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của gã rồi.

Doanh thu hôm nay và hôm qua tương đương nhau, đây đã là cực hạn mà gã và Amy có thể làm được, nhiệm vụ bánh kẹp Thiểm Tây còn không đến ba trăm cái, nghỉ một ngày xong quay lại là có thể hoàn thành và mở khóa món ăn mới.

Amy không hề phát hiện việc hộp âm nhạc đã được thay nguồn điện, cứ ngân nga hát theo suốt hai ngày. Bây giờ cô nhóc đã có thể hát cả bài rồi, gã sao có thể bắt kịp năng khiếu âm nhạc của cô nhóc cơ chứ.

  …

"Cha ơi, hôm nay chúng ta đến học viện học thăm cô giáo Luna đúng không ạ?" Hôm sau, Amy dậy rất sớm, trèo xuống khỏi giường nhỏ, rồi lại trèo lên giường McGonagall, háo hức hỏi.

Hiếm khi có được một ngày McGonagall không đặt chuông báo thức, nhập nhèm mở mắt ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đôi mắt to tròn trong veo của Amy. Rèm cửa sổ được mở hé ra, chắc do cô nhóc làm, gã nhìn lướt qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã tám giờ rồi, đã lâu rồi gã không được ngủ thoải mái như vậy.

"Đúng vậy, hôm nay nhà hàng không mở cửa, ăn sáng xong chúng ta có thể ra ngoài dạo chơi cả ngày." McGonagall gật đầu, nói rồi ngồi bật dậy, mỉm cười bế Amy đang nằm đè trên chăn lên, cù cho cô nhóc bật cười khanh khách vì nhột.

Amy cũng thò bàn tay nhỏ ra muốn cù lại gã, tiếng cười của hai cha con vang vọng khắp phòng.

"Meo meo…" Vịt Con Xấu Xí nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, muốn đứng bằng hai chân để xem thử trên kia rốt cuộc có chuyện gì, nhưng khổ nỗi chân nó ngắn quá, mãi cũng không nhìn thấy được gì, đành quanh quẩn dưới đất tủi thân kêu lên, hôm nay nó lại bị đá xuống giường rồi.

"Được rồi, mặt trời phơi đến mông rồi. Lát nữa xuất phát, Amy muốn mặc chiếc váy nào, buộc kiểu tóc gì?" McGonagall bế Amy đứng dậy, cười hỏi.