"Túi đựng bánh kẹp Thiểm Tây giá 5 đồng tiền, vậy hộp đựng thức ăn giá 10 đồng tiền nhé." McGonagall bình tĩnh nói, sự bất mãn của hệ thống không nằm trong phạm vi cân nhắc của gã khi giao dịch.
"20 đồng tiền!" Hệ thống yên lặng một lúc lại cố gắng phản bác: "Với một phần cơm chiên Dương Châu, ký chủ thu được hơn 300 đồng tiền lợi nhuận, dù có trừ đi chi phí hộp đựng 20 đồng tiền thì vẫn còn tận 280 đồng tiền. Trong khi đó, bản hệ thống phải vận dụng năng lực cao cấp nhất của nhà thiết kế bao bì sản phẩm để thiết kế hộp đựng cơm, lại dùng năng lực cao cấp nhất của họa sĩ để thiết kế nhãn hiệu, sử dụng toàn bộ nguyên vật liệu thân thiện với môi trường, tự động phân hủy sinh học, lại có thể sử dụng nhiều lần..."
"5 đồng tiền." McGonagall hời hợt thông báo con số mình muốn, thản nhiên nói: "Hệ thống, cậu có tin là nếu tôi để anh ta cứ thế bưng bát đi về, anh ta cũng sẽ không bất mãn không? Không những thế, ngày mai anh ta còn có thể trả lại bát đã rửa sạch sẽ cho tôi nữa kìa. Cậu nên nhớ đây là thị trường người mua*, tôi còn cảm thấy lợi nhuận 300 đồng tiền là hơi ít đấy."
(*) Thị trường người mua: thị trường được đặc trưng bởi tình trạng dư cung, vì vậy người bán gặp khó khăn trong việc bán hết sản phẩm của mình với giá dự kiến. Trên thị trường này, người mua có một ưu thế, sức mạnh nhất định so với người bán.
"10 đồng tiền, chốt giá!" Hệ thống nhanh nhẹn đáp, giọng nói ẩn giấu vài phần bức bối và bất lực, "Số hộp đựng thức ăn đầu tiên sẽ được cung cấp trong vòng năm phút nữa."
"Rất tốt." McGonagall quả thật rất hài lòng với hiệu suất làm việc của hệ thống, xong xuôi mới quay sang mỉm cười với Gjergj: "Được chứ, nhưng phải thêm 20 đồng tiền phí hộp đựng."
"20 đồng tiền ư? Được, xin gói cho tôi một phần mang về, còn phần cơm tôi gọi ban nãy thì khỏi cần nhé." Gjergj chỉ cân nhắc chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Mặc dù các nhà hàng khác thường sẽ không thu thêm tiền hộp đựng, nhưng một phần cơm chiên Dương Châu đã có giá 600 đồng tiền, có thêm 20 đồng tiền cho hộp đựng cũng không phải không chấp nhận được. Chỉ cần món cơm chiên Dương Châu này cũng thơm ngon bổ dưỡng như món bánh kẹp Thiểm Tây, dẫu giá hộp có đắt gấp đôi cũng không thành vấn đề.
"Xin đợi một chút." McGonagall gật đầu, đi vào nhà bếp, phớt lờ tiếng rít gào của hệ thống trong đầu. Hóa ra gã giỏi kiếm tiền hơn gã tưởng, chỉ do kiếp trước gã lười mà thôi.
Đám Gjergj tiếp tục ăn chiếc bánh kẹp Thiểm Tây thứ hai, hưởng thụ hương vị thơm ngon và cảm giác thịt mỡ không ngừng rung động.
Cảnh tượng thịt mỡ rung chuyển như sóng cuộn trào khiến các thực khách vừa đến nhà hàng đều phải ghé mắt nhìn sang. Tuy nhiên, vẻ mặt vui vẻ và thỏa mãn của cả sáu người như được phóng đại trên khuôn mặt béo ú, trông không khác nào quảng cáo sống cho nhà hàng, khiến mấy vị khách mới đến dù cảm thấy một phần bánh giá 300 đồng tiền là hơi đắt đỏ, song vẫn không nhịn được gọi một phần, giúp nhà hàng lại chào đón thêm một lượng khách mới không nhỏ.
Năm phút sau, hệ thống nhắc nhở hộp đựng cơm đã sẵn sàng.
Đang chiên cơm chiên Dương Châu, McGonagall tức thì nhìn qua, phát hiện một chiếc hộp sắt khác đặt cạnh hộp sắt chứa số túi giấy đựng bánh kẹp Thiểm Tây. Chiếc hộp mới có kích cỡ lớn hơn, bên trong là các hộp gỗ màu nâu được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Gã tắt bếp, cầm một chiếc hộp lên kiểm tra. Độ dày hộp tương đương với miếng giấy bìa cứng, nhưng khá cứng, bên trong hộp là một hộp nhựa trong suốt trông rất sạch sẽ gọn gàng, lại không sợ nước canh sẽ bị rò rỉ ra ngoài.
Trên nắp hộp in dòng chữ to "Nhà hàng McGonagall & Amy" màu vàng, phía dưới phác họa đơn giản dáng vẻ đáng yêu của Amy, dưới góc phải còn có một hàng chữ nhỏ ghi địa chỉ nhà hàng, thiết kế rất tinh xảo mà đơn giản, nếu không phải hộp quá mỏng, thậm chí có thể sử dụng làm bát đựng cơm.
"Không tệ, rất phù hợp với phong cách của nhà hàng." McGonagall hài lòng gật đầu.
Sản phẩm của hệ thống, từ thiết kế đến chất lượng đều không thể chê, giá 10 đồng tiền hình như hơi quá đáng.
Đương nhiên, gã không thấy áy náy chút nào, hệ thống đồng ý sảng khoái như vậy hiển nhiên là vẫn còn có lời.
Quan trọng hơn cả là, trên hộp không có dòng chữ "cơm chiên Dương Châu" nào, nên có thể sử dụng để đựng các món ăn khác nếu có nhu cầu.
McGonagall xới cơm trong chảo vào hộp, chiếc hộp không hề làm lu mờ sự hấp dẫn của món cơm chiên dù chỉ một chút.
"Một phần bánh kẹp Thiểm Tây, còn có một phần cơm chiên Dương Châu mang về, mời anh nhận lấy." McGonagall đặt một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây và hộp cơm chiên Dương Châu trước mặt Gjergj.
"Tốt lắm, xin cảm ơn ông chủ." Anh ta nhìn hộp gỗ tinh xảo trước mặt, hai mắt lập tức sáng rực. Các nhà hàng khác đều cho thức ăn vào các loại hủ hoặc hộp thiết kế sơ sài, trong khi hộp gỗ này lại được thiết kế vô cùng công phu tinh xảo, ai không biết còn tưởng đây là hộp quà.
Chiếc hộp đẹp đẽ nhường này mà chỉ lấy giá 20 đồng tiền, chẳng lẽ ông chủ sợ mình tốn kém ư? Gjergj vốn cảm thấy giá hơi đắt đỏ, giờ lại có cảm thấy dường như mình đã lời to.
Chưa kể, nếu vợ anh ta nhìn thấy chiếc hộp đựng xinh đẹp thế này, có khi tâm trạng sẽ tốt hơn. Anh ta chợt háo hức muốn mang phần cơm này về ngay cho vợ nếm thử.
"Cơm chiên Dương Châu và bánh kẹp Thiểm Tây đều phải ăn lúc nóng mới ngon, hơn nữa món bánh kẹp Thiểm Tây không thích hợp cho phụ nữ có thai." Thấy Gjergj một tay cầm bánh kẹp Thiểm Tây, tay kia chuẩn bị cẩn thận cầm hộp cơm chiên Dương Châu lên, McGonagall vội nhắc nhở.
"Được rồi, ông chủ McGonagall, tôi thanh toán trước tiền một phần cơm chiên Dương Châu và bánh kẹp Thiểm Tây nhé, chút nữa mấy người bọn họ tính tiền sẽ trả nốt hai chiếc bánh kẹp Thiểm Tây còn lại cho tôi." Gjergj gật đầu, lấy 1 đồng rồng kia ra, chuẩn bị đưa cho McGonagall.
"Ông chủ McGonagall, đều tính hết cho tôi đi." Harrison bỗng nói.
"Tổng cộng chín đồng vàng." Amy ôm Vịt Con Xấu Xí lại gần, bàn tay nhỏ xinh cầm một đồng vàng.
"Cô chủ nhỏ thật giỏi giang, biết giúp đỡ gia đình, nhà chú cũng có một anh trai tuổi xêm xêm nhóc, lần sau chú dắt nó đến chơi với cháu nhé." Gjergj đặt một đồng rồng vào tay Amy, nhận lại 1 đồng vàng, rồi nói.
"Cháu thích em gái cơ, tiếc là chú không có con gái." Amy cất đồng rồng, lắc đầu tiếc nuối.
Nụ cười trên mặt Gjergj lập tức cứng đờ, tim như bị đâm một nhát chí mạng, nhưng lại không thể phản bác câu nào.
"Ha ha ha..." Đồng bọn của anh ta ngồi cạnh lập tức cười nghiêng ngả.
McGonagall cũng hơi buồn cười, nhưng bình thường Amy quả thật thích chơi với các chị gái và em gái hơn, chỉ là cô nhóc trả lời hơi thẳng thừng quá mà thôi.
"Có khi sắp tới sẽ có em gái để chơi với cháu đấy, tạm biệt ông chủ McGonagall và cô chủ nhỏ nhé." Gjergj gắng gượng bình tĩnh lại, chắp vá lại lòng tin hơi hơi rạn nứt của mình, rồi quay sang chào đám người Harrison: "Vậy anh về trước mang cơm về cho chị dâu các cậu, lần sau anh lại mời."
"Đi đi, nhưng em nghĩ, có khi bắt đầu từ ngày mai, ngày nào anh cũng sẽ đến đây xếp hàng mua cơm cho chị dâu đấy." Harrison vẫy tay, cười nói.
"Em đồng ý." Anh chàng béo áo lam gật gù tán thành.
"Các cậu xem, nếu chỉ cần ở trong nhà, không ra khỏi cửa, mà vẫn có thể ăn món ngon tốt biết mấy nhỉ!" Nhìn Gjergj cẩn thận bưng hộp cơm chiên Dương Châu ra cửa, anh chàng béo áo đỏ than thở.
"Nhưng nhà cậu không mời nổi đầu bếp như ông chủ McGonagall đâu." Anh chàng béo áo xanh lá chế nhạo.
"Không phải, ý của tôi là, nếu ông chủ có thể tìm được ai đó đưa các món ngon này đến tận nhà cho chúng ta, dù có phải trả thêm tiền tôi cũng rất vui vẻ." Anh chàng béo áo đỏ lắc đầu giải thích.
"Chẳng phải chính là giao thức ăn tận nơi ư!" Nghe thấy thế, McGonagal vừa chuẩn bị quay vào nhà bếp chợt khựng lại, vẻ mặt trở nên kỳ lạ hẳn.