Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, vải đỏ bị xốc lên, một khối gỗ màu đen khoảng một mét vuông xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đó là một khối gỗ màu đen trọn vẹn, mặt ngoài được mài bóng loáng, chỉ có thể thấy những đường vân vốn có của gỗ, không thấy chút dấu vết điêu khắc nào, nghiễm nhiên là một cục gỗ to.
"Đây chính là khối gỗ mà Tam hoàng tử điện hạ đã mài mất nửa năm ư?"
"Chẳng lẽ bắt đầu mài từ một thân cây sao?"
"Ngay cả điêu khắc cũng bị lược bỏ luôn à?"
Các đại thần vốn mong chờ giờ lại không giấu nổi vẻ thất vọng, thậm chí còn cảm thấy mình bị trêu đùa.
Nhưng ngẫm lại, cảm giác mong chờ đối với Tam hoàng tử vốn chính là chuyện bất thường, cho nên họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Nhìn khối gỗ vuông vức kia, McGonagall hơi nhướng mày: "Cậu nhóc kia còn thú vị hơn mình nghĩ, nhưng cậu ta làm thế này là muốn chọc cha mình tức chết sao?"