"Hỏi một ông chủ nhà hàng về thế cuộc của thế giới, hiệu trưởng đang nghiêm túc đấy ư?" McGonagall nhìn vẻ mặt chăm chú của Novah, mí mắt giật giật, bị đôi mắt nhìn xa trông rộng này nhìn chằm chằm khiến gã cảm thấy bản thân như vừa quay về lúc bị hiệu trưởng trường tiểu học để mắt đến vậy.
McGonagall nghiêm túc suy tư một hồi, hắng giọng nói: "Tôi cho rằng, thế cuộc của thế giới này chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, mọi chuyện tự do ý trời, không phải là việc mà con người có khả năng can thiệp, càng không phải là việc mà một đầu bếp như tôi có thể dự đoán được."
"Chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia..." Novah khẽ lẩm bẩm, đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha, tốt! Không ngờ tầm nhìn của ông chủ McGonagall còn thấu đáo hơn mấy ông lão chúng tôi nữa, chia và hợp đều là do xu hướng của sự phát triển, không phải là việc mà sức người có thể ngăn cản được."