Amy sốt ruột nhìn McGonagall, sao cha lại nói năng như thế? Lỡ chị Irina không vui thì biết làm sao bây giờ?
Trong mắt Irina lại lộ ra mấy phần thú vị, trong nụ cười ẩn chứa chút hơi thở nguy hiểm.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ập đến, McGonagall chỉ hận không thể tự tát mình một phát, khi không lại đi nhảy vào cái bẫy được đào sẵn cho mình như thế chứ. Nghĩ vậy, gã cười gượng nói: "Không phải, tôi không bất mãn gì về công chúa điện hạ đâu, công chúa điện hạ có thân phận cao quý mà lại đối xử với Amy tốt đến thế, đương nhiên tôi cũng rất vui vẻ. Tôi chỉ đang bất mãn bản thân mình, ai đời lại để công chúa điện hạ vất vả bế Amy, còn đàn ông như tôi mà lại ôm Vịt Con Xấu Xí chứ."
"Thật thế à?" Irina nhìn vào mắt gã.
"Dĩ nhiên rồi." McGonagall gật đầu chắc nịch, ánh mắt kiên định, không hề mảy may dao động.