"Quả nhiên là anh, Alex."
Irina nhìn McGonagall với ánh mắt sâu xa, bước lên xe ngựa, ngồi xuống cạnh Amy.
Mười năm trước, cô đã từng nghe câu trả lời giống hệt như vậy, mười năm sau, vẫn là câu trả lời này.
Ngoài anh ấy ra, không còn người thứ hai nữa.
"Người này còn cứu được, có thể cứu sống anh ta trước rồi để anh ta ngất ở đó, lúc về còn để anh ta đưa chúng ta về, nếu không khó mà ăn nói." McGonagall đỡ người đánh xe đang nằm sấp xuống lên xe rồi quay sang nói với Irina.
"Dở sống dở chết chứ gì, được." Irina gật đầu, chỉ tay về phía người đánh xe, một tia sáng màu xanh từ đầu ngón tay cô bay ra, rơi xuống giữa mày người đó.
"Cách nói này… mới mẻ lắm." McGonagall hơi nghẹn lời, nhưng thấy sắc mặt của người đánh xe đã bình thường trở lại, cũng không nói gì thêm, đá mấy vụn gỗ dưới đất sang ven đường, tìm người đi đường hỏi vị trí của phố ẩm thực Ninna, rồi vụng về đánh xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước.