Cô gái kia nhìn chằm chằm ông ta một lúc mới miễn cưỡng tháo một chiếc bình nhỏ ra ném cho ông, nói đây là nước suối trong nhà mang đến, uống vào có thể giải khát, sau đó lại tiếp tục đi lên lầu.
Tháp pháp sư không phải nơi ai cũng có thể vào, lại càng là cấm địa đối với người ngoại tộc, nhưng khi đó, thứ duy nhất đọng lại trong đầu ông ta chỉ là chút quan tâm và ấm áp của người khác trước khi rời khỏi thế gian. Thế là, Crassus mở bình uống một ngụm, mới biết thì ra thứ mình vừa uống là sữa Sinh Mệnh, còn quý báu hơn cả Suối Nguồn Sinh Mệnh.
Chỉ có ba giọt, nhưng ba giọt sữa Sinh Mệnh đó đã giúp ông ta kéo dài hơn mười năm tuổi thọ.
Món đồ quý như vậy mà cô gái kia lại như tiện tay tặng cho một ông lão lạ mặt không biết tên họ như ông, như thể thứ cô gái ấy tặng chỉ thật sự là một bình nước suối mang từ quê nhà đến.
Sau này ông mới biết, cô gái đó là công chúa của tộc tiên, là người thừa kế ngai vàng duy nhất, sữa Sinh Mệnh đó đúng là do cô tiện tay mang từ nhà đến, với cô, nó chỉ được dùng để giải khát, thấy ông ho khủng khiếp như vậy mới tặng nó cho ông.
Đó là lần đầu tiên cô đến đế quốc Loss, đi cùng đại thần của tộc tiên đến thăm bạn, không biết làm sao lừa được lính canh trước cửa tháp pháp sư, đi thẳng lên tầng ba mươi sáu, viết "Công chúa tộc tiên từng đến đây du ngoạn!" trên tầng thượng rồi mới hài lòng đi xuống.
Do thân phận đặc biệt, quốc vương cũng không trách cô, thậm chí còn giữ lại dòng chữ màu xanh lá trên đỉnh tháp pháp sư để làm minh chứng cho tình hữu nghị của hai tộc.
"Được." Thu hồi dòng suy tư, Crassus mỉm cười gật đầu với Amy, có thể do có một nửa dòng máu của tộc tiên nên khuôn mặt của cô nhóc này có phần hao hao giống với cô gái ấy, ông đẩy cửa ra khỏi nhà hàng.
Đã nhiều năm rồi ông ta không nhận được lời thăm hỏi từ tộc tiên, tất cả tin tức về sự việc năm đó đều bị phong tỏa, ông ta cũng chỉ được nghe phong phanh. Tướng quân Alex đã trọng thương và mất mạng trong trận phục kích của tộc quỷ, mấy năm qua cũng không có bất cứ tin tức gì về cô gái kia, ngoài một bộ phận nhỏ những người đứng đầu hai tộc ra, không ai xâu chuỗi hai sự việc này với nhau.
"Xem ra ông chủ này không muốn để con gái rời xa mình, hay là để cậu ta cùng đến tháp pháp sư?" Crasssus quay lại nhìn nhà hàng, lầm bầm rồi chống gậy phép chậm rãi rời đi.
"Tên này sao lại ra khỏi tháp quan tài kia rồi?" Julian mặc áo choàng màu đen đứng trước cửa tiệm nước thuốc phép thuật cách đó không xa, híp mắt nhìn theo bóng Crassus xa dần, một ngọn lửa màu xanh đen chợt xuất hiện trên tay. Ông ta đột nhiên quay lại nhìn về phía nhà hàng, thấy McGonagall dắt tay Amy đang bế Vịt Con Xấu Xí ra khỏi cửa. Vừa nhìn thấy cô nhóc, chân mày ông ta nhíu lại thật chặt, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lão già kia muốn nhận cô nhóc này làm học trò?"
Từ xa, McGonagall đã để ý thấy ánh mắt của Julian, tuy biết Amy là thiên tài, nhưng bị người khác nhìn chằm chằm thế này vẫn rất khó chịu.
Crassus còn có vẻ đàng hoàng một chút, thân phận được hoàng thất tôn thờ cũng là một loại vinh dự, nhưng đồng thời cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ. Còn người hàng xóm mặc áo pháp sư màu đen này lại tạo cho gã cảm giác ông ta là một pháp sư hắc ám, dù là tướng mạo hay giọng nói, cả hành vi chậm chạm cũng toát ra hơi thở lạnh lẽo.
"Chào ông Mai Rùa, chào Than Đen, Đậu Xanh." Amy dừng bước, mỉm cười chào hỏi.
"Rùa…" McGonagall nhướng mày, tuy Julian hơi gù, nhưng người bình thường không ai thích người khác đặt cho mình biệt danh như vậy cả, có vẻ không được lịch sự cho lắm, có thể Amy vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng gã cũng ngại nếu bỏ qua như thế, chuẩn bị lên tiếng xin lỗi.
"Chào." Không ngờ Julian lại nhướng mắt đáp lại, giọng nói vừa chói tai vừa đáng sợ như tiếng hai tấm bảng ma sát với nhau.
McGonagall nuốt lời nói đã lên đến cửa miệng trở xuống, trông ông ta không có vẻ như phản cảm với biệt danh ấy, nhưng ánh mắt của ông ta lúc này trông hệt như ánh mắt của Crassus ban nãy, nếu người này cũng muốn nhận Amy làm học trò thì gã thấy hơi đau đầu rồi.
"Amy, cái thứ xấu xí mi đang ôm trong lòng là gì vậy?" Than Đen vẫn treo hai phiến lá trên người, thò đầu nhìn Vịt Con Xấu Xí trong lòng Amy.
"Người ta rõ ràng đáng yêu hơn người nhiều, nhưng mèo chẳng phải chỉ có màu đen hoặc màu trắng thôi à? Sao lông nó lại có hai màu cam và trắng xen kẽ vậy?" Đậu Xanh cũng thò đầu qua, lườm Than Đen rồi cũng hiếu kỳ hỏi.
"Meo!" Vịt Con Xấu Xí kêu một tiếng với Than Đen, giơ bộ vuốt nhỏ của mình ra như đe dọa, nhưng tiếng kêu lại mềm mỏng như tiếng trẻ con.
"Là mèo à!" Than Đen giật mình nhảy ra sau, nhưng nhìn Vịt Con Xấu Xí trong lòng Amy lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói: "Điện hạ Fama Oden Ben tôn quý như ta đây sao có thể sợ một con mèo xấu xí với màu lông bất thường thế này chứ."
"Nó không phải mèo, nó là Vịt Con Xấu Xí." Amy lắc đầu, xoa đầu mèo quýt rồi nói với Than Đen: "Than Đen, rõ ràng ngươi mới là kẻ xấu nhất ở đây, bây giờ Vịt Con Xấu Xí được xếp thứ hai rồi, hơn nữa nó có thể sẽ lớn lên nữa."
Nghe nói vậy, Than Đen liền căng thẳng, nhìn Vịt Con Xấu Xí nằm trong lòng Amy đắc ý ngoắc đuôi, khinh thường nói: "Bổn điện hạ không thèm sợ con vật này, với đôi chân ngắn ngủn của nó, chẳng lẽ có thể nhảy lên chiếc lồng cao thế kia sao? Hơn nữa lại còn được nuôi trong nhà hàng, ngươi sẽ mập chết cho xem."
"Amy đi thôi, lát nữa cha còn phải về nhà hàng chuẩn bị nguyên liệu." McGonagall mỉm cười xoa đầu cô nhóc, nguyên liệu làm bánh kẹp Thiểm Tây cần phải chuẩn bị trước, hơn nữa, ánh nhìn chằm chằm của Julian khiến gã hơi khó chịu.
"Tạm biệt." Amy vẫy tay, đi theo McGonagall rời đi.
"Có lẽ, mình cũng điều tra về cô nhóc này xem sao, nếu thích hợp với ma pháp hắc ám thì có thể cướp một học trò từ tay lão Crassus này, chắc chắn sẽ rất thú vị…." Julian nhìn bóng lưng của Amy tự nhủ.
Mua sữa dê từ chợ về, McGonagall rót cho Amy và Vịt Con Xấu Xí mỗi nhóc một bình sữa, nhìn hai nhóc con vui vẻ ngậm núm vú cao su, gã cũng tự rót cho mình một ly. Tuy tăng cường sức khỏe là việc không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nhưng gã vẫn cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang dần tăng lên rõ rệt.
Vừa nhào bột, McGonagall vừa nhìn biểu đồ tiến độ hoàn thành nhiệm vụ trong đầu mình, gã không phải lo không thể hoàn thành nhiệm vụ bán 1000 cái bánh kẹp Thiểm Tây, với tiến độ bây giờ, chỉ chừng sáu ngày nữa đã có thể hoàn thành rồi.
Còn nhiệm vụ 1000 người vào nhà hàng dùng bữa, buổi sáng chỉ tăng thêm 10 người, cũng tức là chỉ có 10 khách hàng mới vào nhà hàng dùng bữa, khách hàng cũ quá nhiều, tốc độ tăng trưởng này thật khiến gã sốt ruột.
"Phải tăng hiệu suất thôi, gọi món và lên món chiếm quá nhiều thời gian, Amy hiển nhiên không thể gánh hai việc này được, xem ra nên thuê người rồi." McGonagall nghĩ.
Tạm thời gã vẫn chưa nghĩ đến việc giới hạn số lượng bán ra, nếu khách hàng đến sớm để gọi thức ăn, nhưng chưa kịp no thì lại không được ăn nữa, bảo người ta chịu đói hay đến nhà hàng khác ăn tiếp đây?