Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe Luna diễn thuyết về việc cho những đứa trẻ vô gia cư một nơi dừng chân ấm áp, cũng cho chúng một cơ hội được đi học.
Vẻ mặt của các vị khách không hề thay đổi nhiều lắm. Vivian vốn là con gái của thành chủ, cô bảo mọi người nghe thì mọi người đều vâng lời lắng nghe chứ không phải vì câu chuyện thường xuyên nghe thấy ven đường này cảm động cỡ nào, chẳng qua là vì nể mặt Vivian, hoặc là nói nể mặt thành chủ mà thôi.
"Cô Luna… Vẫn luôn tốt bụng như thế." Amy ngẩng đầu nhìn Luna bằng đôi mắt xanh thẳm, nơi ấy còn hơi lấp lánh ánh lệ.
"Quả nhiên, chỉ khi làm những việc thế này, ánh mắt của cô nàng này mới thật sự tỏa sáng." Vivian nở nụ cười nhìn Luna, nhưng khi đưa mắt nhìn các thương nhân áo quần chỉnh tề xung quanh, cô không khỏi cau mày, hình như mấy người này không tích cực như cô vẫn tưởng.