Gloria đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn đám người phía dưới đang không ngừng xôn xao và hoan hô, tâm trạng vừa kích động vừa hồi hộp.
Sau đó, ánh mắt cô tìm được McGonagall trong đám đông.
Cứ như một chiếc thuyền đang phiêu bạt trong mưa gió đột ngột tìm thấy một ngọn hải đăng trong giữa đêm đen, cả trái tim đầy lo lắng của cô tức thì yên ổn trở lại.
Cô nở nụ cười nhẹ nhõm, hơi hất cằm, nắm làn váy bằng cả hai tay, tao nhã mà ung dung bước xuống dưới.
"Sao... sao... sao lại có thể!" Nhìn Gloria đang từ tốn đi xuống, Cyril quả thật không tài nào chấp nhận nổi. Từ khi nào mà con nhãi mỗi lần ăn cơm đều phải đeo mạn che mặt, núp ở trong xó không nói một lời trong trí nhớ của hắn đã trở thành một người phụ nữ tự tin thế kia?
Không những thế, cách hành xử ung dung của nó vào lúc này còn khiến hắn lờ mờ thấy được hình ảnh của một Hill thứ hai.