McGonagall ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn người đàn ông có gương mặt giống hệt mình mặc đồ ngủ hình gấu đang ngồi đối diện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đúng là như được đúc từ cùng một khuôn.
Nếu không phải vừa tỉnh ngủ, McGonagall đã nghĩ mình vẫn còn đang mơ rồi.
"Meo meo…" Vịt Con Xấu Xí nằm vắt vẻo bên cạnh giường, quay đầu nhìn trái ngó phải, mặt cũng đờ ra.
"Hì hì…" Amy nhìn dáng vẻ của McGonagall, vui vẻ bật cười.
"Amy, cái này là sao?" Gã nhìn con gái, vẻ mặt của cô nhóc đã nói lên tất cả, nhưng người trước mặt trông thật sự quá giống mình, hệt như người thật, khiến gã không phân biệt được, không biết Amy đã làm ra nó bằng cách nào.
"Cha ơi, đây là ma pháp con mới học được đấy." Amy khẽ vung tay, xuyên qua mình của người kia, cười nói tiếp: "Cha xem, đây là giả thôi, nhưng trông giống hệt như thật. Thầy Julian bảo con biến ra thứ lợi hại nhất, con đã biến ra cha, còn có thể thay quần áo nữa đó."