"Nếu bây giờ tôi mà đi là sẽ một đi không trở lại, sau này cũng không quay lại nhà hàng nữa đâu đấy. Nói đến thế cô vẫn không chịu bán cho tôi một bát tào phớ mặn nữa ư?" Vivian chân thành nói với Abimia.
"Anh Ria Mép không thể đi!" Amy đứng bên cạnh, nghiêm túc nói.
"Tại sao? Nếu anh nhất định phải đi thì sao? Có phải nhóc lo nếu sau này anh không đến, nhà hàng sẽ không buôn may bán đắt nữa?" Vivian cười hỏi cô nhóc, đột nhiên cảm thấy bản thân đã bắt được trọng điểm.
"Không phải, nếu anh muốn đi thì trước tiên phải thanh toán tiền tào phớ đã, tổng cộng là 200 đồng tiền ạ." Cô nhóc lắc đầu, chìa bàn tay nhỏ xinh ra.
Vivian lập tức đơ ra, nhìn cô nhóc đang nghiêm túc chìa tay ra trước mặt mình. Đột nhiên cô phát hiện dường như mình đã đánh giá thấp cô nhóc này.
"Chẳng lẽ anh Ria Mép không mang tiền ư? Thế này không được đâu nhé, nhà hàng chúng em chỉ nhận tiền mặt, anh đưa tiền rồi mới có thể đi đấy." Amy có chút nghi hoặc nhìn Vivian, nói tiếp.