"Cha ơi, ngày mai chúng ta thật sự đi chơi diều ạ?" Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Amy đang ngoan ngoãn ngồi cho McGonagall sấy tóc ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng đầy mong chờ.
"Đúng thế. Ngày mai nhà hàng không cần kinh doanh, hơn nữa Amy cũng không cần đi học, cho nên có thể dẫn con đi chơi diều." Gã cười gật đầu, ngón tay chậm rãi xuyên qua mái tóc mềm mượt của cô nhóc, xác định đã sấy khô hết rồi mới tắt máy sấy đi.
"Tuyệt quá! Amy thích diều, cũng siêu muốn chơi diều!" Cô nhóc ngả ra sau, lăn qua lộn lại trên giường, sau đó mới đứng dậy, vui vẻ nhảy hai phát trên giường lớn, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Nhưng mà… Nhà mình không có diều thì phải, ngày mai chơi diều thế nào đây ạ?"
"Con đừng lo lắng chuyện này, chờ sáng mai thức dậy, con sẽ thấy diều ngay thôi. Amy muốn diều trông thế nào?" McGonagall ngồi bên giường vuốt tóc Amy, đầy cưng chiều cười nói với cô nhóc.