McGonagall mở cửa ra, Amy mặc áo choàng pháp sư màu đen đã nhào đến, được gã ôm chầm lấy rồi xoay một vòng tại chỗ, sau đó nhẹ nhàng ôm cô nhóc vào lòng, thấy cô nhóc cười khanh khách, cũng vui vẻ hỏi: "Chuyện gì mà khiến Amy nhà ta vui thế này?"
"Ngày nào cũng được cha ôm là đủ để khiến con vui rồi!" Amy ngẩng đầu nhìn gã, vẻ mặt như thể đó là điều đương nhiên.
"Biết nói ngọt ghê nhỉ!" Nhìn khuôn mặt cô nhóc, nụ cười trên môi McGonagall càng thêm xán lạn. Thứ quý giá nhất mà gã có được trong đời này có lẽ chính là Amy.
"Thật hâm mộ ông chủ McGonagall có một cô con gái đáng yêu đến thế!"
"Đúng đấy! Mỗi ngày nhìn hai cha con họ khiến tôi cũng muốn sinh một đứa con gái quá đi mất!"
"Anh thì khỏi đi, ngay cả vợ cũng chẳng có nữa là. Bây giờ tôi chỉ mong sao trong bụng vợ tôi là một cô con gái thôi."