Câu hỏi của McGonagall quá bất ngờ, khiến Sally không khỏi sửng sốt giây lát, nhìn khuôn mặt đầy chân thành của gã, và vẻ mong đợi của cô nhóc bên cạnh, tâm trạng cô khá phức tạp.
Cô nhóc có nửa dòng máu tộc tiên đáng yêu này là con gái của McGonagall, có nghĩa là gã đã từng có một người yêu tộc tiên.
Do tuổi thọ của tộc tiên rất dài, nên rất ít người chọn làm bạn với loài người, bởi cảm giác trơ mắt nhìn bạn bè chết đi, còn bản thân vẫn sống thêm một khoảng thời gian dài đằng đẵng thật sự đau khổ tột cùng.
Trở thành người yêu lại càng hiếm có hơn, bởi nỗi đau sinh ly tử biệt đó sẽ tăng lên gấp bội.
Nhưng chuyện tình yêu luôn vượt ngoài những lý lẽ thông thường, nên thế giới này mới xuất hiện những người mang trong mình nửa dòng máu nhân loại, nửa dòng máu tộc tiên.
Tộc tiên là chủng tộc kiêu ngạo, họ cho rằng những kẻ như thế đều có huyết thống không thuần chủng, tuy họ sẽ không làm ra hành động quá đáng nào, nhưng cũng không thừa nhận những kẻ chỉ có nửa dòng máu tộc tiên là người cùng chủng tộc với mình, cũng không cho phép những kẻ đó bước nửa bước vào rừng Gió.
Mức độ chấp nhận của nhân loại đối với những kẻ mang dòng máu lai này cao hơn một chút, vì tuổi thọ của những người này chỉ chừng hai trăm năm, gần giống với loài người hơn, nhưng với đôi tai đặc thù khác biệt, họ vẫn thường xuyên trở thành đối tượng bị chỉ trỏ bàn tán.
Có thể nói, ngay từ khi được sinh ra, cuộc sống của những kẻ nửa người nửa tiên này đã vô cùng gian truân, trừ phi có cha mẹ đủ lớn mạnh để che chở cho họ giữa lằn ranh của hai chủng tộc. Dù vậy, tỷ lệ những người có khả năng làm được điều này là vô cùng hiếm hoi.
Ấy vậy mà, người đàn ông đang nửa quỳ trên mặt đất này lại đang chân thành nhìn cô, lại như cố ý đặt ra câu hỏi như thế. Sự kiên định trong ánh mắt gã khiến cô hơi cảm động.
Gương mặt của cô nhóc mặc bộ đồ gấu con đáng yêu bên cạnh cũng đầy vẻ mong chờ. Cô nhận ra, mái tóc màu bạc bắt mắt quá đỗi kia của cô nhóc chính là màu tóc chỉ hoàng tộc của tộc tiên mới có. Chi tiết này khiến cô sực nhớ đến một người đã lâu chưa gặp, tuy vậy, cô dám chắc rằng, cô nhóc này không thể có quan hệ gì với người đó được.
Nhưng cô nhóc này thật sự rất xinh đẹp, như đã kế thừa toàn bộ ưu điểm của cả cha lẫn mẹ, Sally chần chừ một lúc, mỉm cười gật đầu với Amy: "Đúng vậy, sau này lớn lên rồi, em cũng sẽ xinh đẹp như chị vậy."
"Thật ạ? Cha ơi, sau này lớn lên, con cũng có thể xinh đẹp như chị ấy thật sao?" Amy vui mừng đến khó tin, bàn tay nhỏ bé che miệng đang há hốc của mình, nhìn McGonagall như không dám tin đây là sự thật.
"Đương nhiên là thật rồi, chính miệng chị ấy đã nói mà, Amy trưởng thành cũng sẽ xinh đẹp tuyệt trần, đẹp hơn cả thiên nga trắng cho xem." Gã nhìn thẳng vào mắt cô nhóc, gật đầu.
"Phải đấy, tôi cũng cảm thấy sau này cô nhóc sẽ xinh đẹp hơn cả tộc tiên nữa đấy." Macbeth cầm thìa, nở nụ cười chân thành với Amy.
"Tốt quá, Amy vui lắm, Amy muốn lớn thật nhanh, muốn xinh đẹp giống như chị ấy vậy!" Amy nhìn nụ cười của ba người lớn trong nhà hàng, hoàn toàn tin tưởng lời nói của họ. Thì ra sau này mình cũng sẽ rất xinh đẹp, không phải là quái vật như các bạn khác thường nói. Nghĩ thế, cô nhóc hớn hở dang rộng hai tay, chạy vòng quanh nhà hàng.
McGonagall nhìn Amy vui vẻ nở nụ cười an lòng, không gì quan trọng hơn việc để cô nhóc được vui, càng hy vọng những việc gã làm có thể dần bù đắp cho thương tổn mà cô nhóc từng phải chịu ngày trước. Gã quay sang nhìn Sally, cảm kích nói: "Cảm ơn cô."
"Đừng khách sáo." Nhìn nụ cười hạnh phúc của hai cha con trước mặt, tâm trạng cô bỗng tốt hơn rất nhiều, ít ra đây là một người cha không tồi. Cô gật đầu với gã: "Tôi cũng gọi một phần cơm chiên Dương Châu."
"Vâng, vui lòng đợi giây lát." Gã gật đầu, lại quay sang cảm ơn Macbeth.
"Cảm ơn gì chứ, tôi nói thật mà. Ông chủ McGonagall phải may mắn lắm mới có cô con gái đáng yêu thế này đấy." Ông ta xua tay, nói với vẻ ngưỡng mộ.
"Mời dùng." Gã mỉm cười gật đầu, quay trở vào bếp làm một phần cơm chiên mới. Đúng vậy, gã cũng thấy mình tốt số, nếu không sao lại có được một cô con gái đáng yêu như vậy chứ.
"Chào ông người lùn Macbeth ạ." Amy vui vẻ chạy vài vòng quanh nhà hàng, chào hỏi Macbeth xong liền trèo lên chiếc ghế đối diện Sally, chống cằm, tò mò hỏi: "Chị gái tộc tiên ơi, chị tên gì vậy? Chị từ đâu đến?"
Nếu một người khác hỏi câu này với Sally đang trên đường trốn chạy thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của cô chính là siết chặt cây cung dài trong tay. Tuy vậy, nhìn khuôn mặt tò mò của cô nhóc đáng yêu trước mặt, cô không cầm lòng được nói khẽ: "Sally, đến từ khu rừng Gió."
"Chị Sally, em tên là Amy, rừng Gió là nơi có rất nhiều rất nhiều tộc tiên sinh sống đúng không ạ?" Mắt cô nhóc sáng rỡ, háo hức nói: "Ở đó chắc cũng có rất nhiều chị gái xinh đẹp như chị nhỉ?"
"Ừm, rất nhiều." Sally mỉm cười gật đầu, không hiểu sao lời khen xinh đẹp phát ra từ miệng cô nhóc lại khiến cô vui hơn khi nghe từ những người khác nhiều.
Đang ở trong bếp, nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, McGonagall không nhịn được mỉm cười. Có vẻ tuy bình thường không nói ra, nhưng cô nhóc vẫn rất tò mò về tộc tiên.
Sally cũng không hề mất kiên nhẫn hay tỏ vẻ cao ngạo, ngược lại hỏi gì đáp nấy, trả lời hết những câu hỏi ngô nghê của Amy, dù là những câu hỏi liên quan đến rừng Gió cũng không hề che giấu.
"Cơm chiên Dương Châu của cô đây." McGonagall bưng một đĩa cơm chiên ra, đặt trước mặt Sally, mỉm cười nói.
"Cảm ơn." Sally lịch sự đáp lại, ánh mắt bị đĩa cơm chiên trước mắt hấp dẫn, hương thơm béo bùi của trứng gà hòa với hương vị tươi ngon của các nguyên liệu khác càng nồng đậm hơn ban nãy, khiến cô không kìm được nuốt ngụm nước bọt. Lúc này đây, cô không có thời gian để bận tâm đến việc mình có vi phạm lễ nghi ứng xử thường ngày được học hay không nữa.
Thức ăn của tộc tiên khá đơn giản, chủ yếu là các loại quả tiên, dù được chế biến cũng chỉ nấu riêng từng loại, không để hương vị của các nguyên liệu khác nhau bị lấn át và trộn lẫn.
Cô chưa từng nếm thức ăn được chế biến bằng cách cho bảy tám loại nguyên liệu khác nhau vào chảo dầu rồi xào lên thế này, thậm chí còn chưa từng ăn loại dầu mỡ nào khác ngoài mỡ tiết ra từ thịt.
Nhưng bây giờ, nhìn phần cơm chiên trước mặt, tuy có chút bóng bẩy của dầu nhưng không mang lại cho cô cảm giác béo ngấy.
Điều khiến Sally càng thêm thán phục chính là kỹ thuật dùng dao của McGonagall. Tất cả nguyên liệu trong phần cơm đều được cắt nhỏ bằng hạt gạo, ngay cả đậu Hà Lan cũng thế. Cô tin rằng, nếu không trải qua quá trình luyện tập hàng nghìn hàng vạn lần thì chắc chắn không thể làm được như vậy.
Còn chưa ăn nhưng Sally đã vô cùng háo hức trước phần cơm chiên Dương Châu này. Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người có thể chế biến một món ăn vừa tinh xảo, lại vừa phối hợp hài hòa đến thế.
"Chị Sally, chị nếm thử đi, cơm chiên cầu vồng do cha làm cực kì ngon đấy." Amy ngồi đối diện hào hứng nhìn cô, còn nhỏ giọng bổ sung thêm: "Em nghe thấy bụng chị sôi lên ùng ục rồi."
Mặt Sally đỏ bừng, thật mất mặt quá đi mất, nhưng vẫn bất giác xúc một thìa cơm chiên vào miệng. Hương thơm nồng đậm của cơm chiên tức khắc lan khắp khoang miệng, mắt cô khẽ híp lại, không kiềm được khẽ ngâm nga đầy thỏa mãn: "Ừm…"