"Cha ơi, từ khi nào ở đây lại có một nhà hàng đẹp như thế?" Bên ngoài, Palmer bất ngờ nhìn nhà hàng trước mắt. Cậu nhớ, lần trước đến quảng trường Aden chơi, cũng từng ghé qua khu vực bên này rồi, nhưng hình như đâu có nhà hàng nào thế này.
"Chị gái! Thức ăn ngon!" Pabor đứng bên cạnh ngơ ngác chốc lát, hào hứng vỗ tay đi về phía cửa sổ thủy tinh, muốn bước vào trong, nhưng cuối cùng lại va đầu vào cửa kính. Cậu nhóc lùi về sau mấy bước, giơ tay nhìn cửa sổ thủy tinh, ngơ ngác như không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Ấy chết! Pabor, con không sao chứ?" Gjergj vội bước đến, ngồi xổm xuống, vừa lo lắng lại vừa buồn cười. Nhóc con này đúng là vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, đang yên đang lành sao tự dưng lại cụng đầu vào cửa kính như thế.
Mấy thực khách ngồi cạnh cửa sổ cũng giật nẩy mình vì tiếng va chạm, nhìn sang mới phát hiện là do một đứa trẻ tự đâm đầu vào kính, không khỏi nở nụ cười, dáng vẻ ngốc nghếch của cu cậu trông đáng yêu quá đi mất.