"Giọng điệu này quen quá đi mất…" McGonagall nhướng mày, trước đây, gã đã nghe kiểu kết luận này rất nhiều lần rồi, cũng đã đoán được trước rằng thể nào cũng sẽ có người nói như thế, nhưng gã hoàn toàn không ngờ, người đầu tiên phát ngôn ra câu nói này lại là Abimia.
"Cái này cũng chưa chắc đâu." McGonagall cười lắc đầu, không ngờ còn chưa bắt đầu bán tào phớ mà khẩu vị của các thành viên trong nhà hàng đã có sự khác biệt. Dù vậy, gã cũng không vội tranh luận với Abimia, chỉ ngồi xuống, bưng bát tào phớ mặn lên.
Gã đã dựa vào khẩu vị của bản thân để phối món ăn kèm với tào phớ mặn. Nước sốt cam đỏ rưới lên tào phớ trắng nõn, cải muối cắt nhỏ, rắc thêm rau thơm, tỏi và hành băm nhuyễn, lại thêm hai giọt dầu vừng, tào phớ vừa ra lò không lâu nên vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Gã cầm thìa, xúc một miếng ăn thử, tào phớ vừa vào miệng đã trôi tuột theo đầu lưỡi, hương thơm nhẹ nhàng của tào phớ hòa quyện với vị nước sốt thơm lừng một cách hoàn mỹ.