Đậu nành ngâm cả đêm lúc này cũng đã nở đến mức yêu cầu, McGonagall vừa chuẩn bị nguyên liệu làm bánh kẹp Thiểm Tây, vừa đổ đậu nành vào máy xay, thoáng quay đầu nhìn về phía Abimia đang ngồi bên ngoài. Vừa khéo, hôm qua gã có ngâm khá nhiều đậu nành, nên bây giờ có thể cho cô ấy nếm thử món mới, xem có hợp khẩu vị của người ở thế giới này không.
Đổ đậu nành đã được xay vào nồi, mùi đậu thoang thoảng dần lan tỏa khỏi gian nhà bếp.
"Mùi đậu thơm quá." Mắt Abimia sáng lên, trong không khí tràn ngập mùi hương đậu nành, khiến cô không khỏi nhớ đến miền ký ức xa xắm. Trước kia, mẹ cô cũng từng ngâm đậu nành qua đêm, thêm chút dầu và muối rồi nấu lên, chỉ chốc lát thôi, trong không khí cũng sẽ tràn ngập mùi thơm của đậu như lúc này, đậu được nấu chín cũng vừa thơm vừa ngọt đến khó cưỡng. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn lại món ăn ấy, chẳng lẽ món mới lần này của ông chủ McGonagall cũng được làm bằng đậu nành sao?