Abimia rối rắm nhìn bánh kẹp Thiểm Tây trên bàn, nhớ lại trải nghiệm cực hạn khi ăn bánh kẹp, lòng lại ngứa ngáy như bị móng vuốt mèo cào khẽ. Hương vị tuyệt vời này quả thật khác hẳn với cơm chiên Dương Châu, nếu chỉ ăn được mỗi một miếng thì phí lắm.
"Chị Mia, con thỏ nhỏ của chị chạy ra ngoài kìa." Amy chỉ vào ngực Abimia.
Abimia thoáng sửng sốt, vừa cúi đầu nhìn thì mặt cũng đỏ bừng, vội xoay người cài cúc áo rồi quay lại, cúi đầu không dám nhìn McGonagall.
Gã lại vô cùng bình tĩnh, đến từng tuổi này rồi, có sóng to gió lớn nào mà gã chưa từng thấy chứ, đương nhiên sẽ không để ý chuyện cỏn con này. Abimia vẫn còn trẻ, hơn nữa còn là nhân viên của nhà hàng cơ mà.
"Chị Mia, không phải chị có thể thu hồi đuôi lại sao? Vậy thì chị cứ ăn bánh kẹp Thiểm Tây rồi cất đuôi đi cũng được mà. Dù sao đi nữa, em với cha đều cảm thấy chiếc đuôi đó rất đáng yêu." Amy ăn một miếng cơm chiên, đề nghị.