"Hả?" Cô bé Khương Tiểu Nguyệt kỳ lạ nhìn mấy thanh kiếm tự xưng là "thần kiếm viễn cổ" này.
Leng keng! Cô bé dùng đầu ngón tay búng vào thân kiếm, tò mò nghiêng đầu: "Lẽ nào mi có cách gì sao?"
"Đương nhiên là có." Thanh kiếm tên "Thanh Minh" đang treo trên cành trúc kia lắc lư, từng luồng sát khí màu đen bốc lên, ngưng tụ thành một đôi tay. Nó khoanh tay, lạnh lùng kiêu ngạo liếc nhìn Khương Tiểu Nguyệt, sau đó trầm giọng nói: "Chẳng lẽ nhóc con không biết trước khi đặt câu hỏi với bậc tiền bối thì phải cho thấy thành ý của mình trước sao?"
"Ặc..." Cô bé trước mắt đã đổi thành khuôn mặt của ông chủ Phương.
Sau khi xấu hổ một lúc, nó cuống quýt mở miệng: "Khụ khụ... Chuyện đó, nếu là kẻ mạnh có thể thắng tôi trên phương diện kiếm kỹ... vậy bản thần kiếm gắng tiết lộ cho một chút là được."
Ông chủ Phương: "..."
"Nói đến đây, đó đã là chuyện rất lâu về trước." Thanh trường kiếm cũ kĩ vẫy tay, ra vẻ như đang hồi tưởng.