Sau khi nghiệm chứng một hồi, Phương Khải mới phát hiện, Tiểu Ngọc Luật đúng là đến để xin lỗi.
Chuyện Tiêu Ngọc Luật có so đo hay không, đối với hai bên đều như nhau cả.
Phương Khải sẽ không chủ động trêu chọc ai, mà việc vĩnh viễn không tiếp đón Tiêu Ngọc Luật cũng sẽ không được hủy bỏ.
Vậy nên Phương Khải chỉ nhìn y gật đầu, mặt không đổi sắc.
"Vậy là… không sao nữa rồi?" Tiêu Ngọc Luật lặng lẽ tròn mắt nhìn Phương Khải, lòng thầm nghĩ: "Coi như mày biết điều."
Thấy Phương Khải nhìn lại bên này, y vội thu lại ánh mắt của mình, nhanh chóng lui về phía sau Tố Thiên Cơ, tránh cho Phương Khải đổi ý.
Sau khi núp về, y còn lén nhòm lại một cái. Thấy Phương Khải có vẻ không định thay đổi ý kiến, Tiêu Ngọc Luật mới thở phào nhẹ nhõm.
"Th…" Y đang định nói là thằng nhóc, nhưng lời vừa đến bên miệng đã phải vội vàng sửa lại: "Ông chủ nhỏ kia thấy con anh tuấn tiêu sái, hiên ngang bất khuất…"