"Ha... HaDazs cái gì cơ?"
"Haagen-Dazs? Thứ này có ngon như Sprite không?" Đám người Nạp Lan Hồng Vũ, An Hổ Uy nhìn hộp nhỏ trong tay Phương Khải rồi liếc hắn với vẻ không vui, "Nếu là đồ ăn uống thì ông chủ làm chút Sprite còn hơn. Chúng ta không có hứng thú với những vật phẩm khác trong tiệm của cậu đâu."
"Các ông thật sự không ăn à?" Phương Khải mở nắp hộp, bên trong lộ ra một lớp kem màu vàng nhạt.
Trang bị của hệ thống rất hiểu lòng người, Phương Khải lấy một chiếc thìa gỗ được đặc chế múc một khối kem nhỏ.
"Băng..." Mọi người kinh ngạc nhìn làn hơi nước mỏng bốc lên trên kem.
Nước rượu trong ngày hè quả thực có thể ướp lạnh, nhưng mà ly kem này của ông chủ... đã bóng băng thành thể rắn rồi?
"Không đúng, chẳng lẽ đây là... Tô Sơn?" Nạp Lan Hồng Vũ là người hiểu sâu biết rộng, vậy nhưng loại kem vừa xốp vừa mềm này, ông cũng chưa từng gặp bao giờ. Trong cuộc đời kéo dài mấy trăm năm của mình, hình như ông từng thấy qua thứ tương tự.