Trong sơn trang, Bàng Như Liệt ngậm tẩu thuốc trong miệng, rít mạnh một hơi.
"Chủ nhân, người cảm thấy Hoắc Sùng có đồng ý chuyện này không?" Nữ tỳ bên cạnh vừa dùng cánh tay nõn nà ôm lấy vai hắn ta, vừa mở miệng hỏi: "Với thân phận của hắn, nếu muốn hắn ta ra tay đối phó với một của tiệm nhỏ, e là có hơi khó nhỉ?"
"Tên Hoắc Sùng đó là kẻ không thấy lợi thì không làm." Bàng Như Liệt phả ra một ngụm khói trắng, chậm rãi mở miệng nói. "Nếu cửa tiệm nhỏ đó thật sự chỉ là một cửa tiệm bình thường thì chuyện đúng là hơi khó giải quyết."
"Tai mắt của tên đó không hề ít, e là còn biết tin này trước chúng ta." Bàng Như Liệt cười chế nhạo. "Thực ra, trong cửa tiệm nhỏ đó có một vài thứ, hắn ta đã muốn có từ lâu rồi… nhưng mãi vẫn không dám ra tay."
"Mà hiện giờ, vừa hay có cơ hội như vậy, chỉ cần có đủ lợi ích, chúng ta không cần phải lo chuyện hắn không tham gia."
Nói đến đây, Bàng Như Liệt cười khẩy.
…