"Ông chủ, quán của cậu lại phải mở rộng thêm rồi đấy." Hôm nay Lương Thạch tới trễ, kết quả là tới giờ này còn chưa tìm được chỗ ngồi, vẫn còn đang đau khổ chờ đợi. À không, gã đang chạy tới kể khổ với Phương Khải rồi.
Không thể không nói rằng, việc làm ăn phát triển quá tốt.
"Ngày mai sẽ có." Phương Khải tỉnh bơ đáp.
"Ngày mai có á?" Lương Thạch cười. "Việc xây dựng thêm cửa hàng đâu phải chuyện nhỏ đâu?"
Phương Khải nhún vai, tỏ vẻ từ chối bình luận.
"Thiếu chút nữa thì quên." Lương Thạch vỗ gáy. "Đối với chúng ta mà nói thì là một công trình không nhỏ, nhưng đối với vị nào đó mà nói, e cũng chỉ như việc tùy tiện phẩy tay."
Vị nào đó mà gã nói tới ở đây đương nhiên là vị tu sĩ trấn thủ cửa hàng có lẽ tồn tại kia.
Với câu này, Phương Khải cũng không nói nhiều mà chỉ gật đầu
Vào lúc này, Khương Tiểu Nguyệt còn đang đứng trong bếp, tự học nấu ăn.