Mơ?
Đương nhiên là mơ rồi!
Khi ấy, Lý Tiêu Dao vẫn còn là tiểu nhị của nhà trọ Vân Lai, câu chuyện cũng mới chỉ bắt đầu. Nếu đã mạnh tới mức bay được lên trời thì còn sợ Bái Nguyệt giáo chủ làm quái gì?
Vậy cho nên mọi người chỉ có thể trông thấy quỷ bà la sát kia biến thành thím của Lý Tiêu Dao, rồi một cái xẻng nấu ăn bay về phía hắn.
Tất cả mọi người bị giật mình.
Cái sự tương phản dã man này…
Ngay sau đó, cơ hồ cả đám đều lăn ra cười bò.
"Ha ha ha! Tôi bảo chứ, ông chủ, thứ này là trò chơi hài kịch hả?"
"Nhân vật này của cậu không phải là xuất hiện để làm trò cười đấy chứ?
"Đây là kiếm tu sao?" Nhóm An Thành cười tới tức cả bụng. "Một thanh tiên kiếm hòa trời xanh, thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền, ăn vài ba xẻng trong nhà trọ, mặt trời lên đã tới ba sào."
"Anh xem, thím ấy cũng nói rồi, tất cả đều chỉ là nằm mơ giữa ban ngày thôi." Đám Thẩm Thanh Thanh cũng cười mà run hết cả người.