Trên thực tế, cửa hàng Phương Khải ưng ý nhất trong lòng vẫn là cửa hàng được nới rộng ra từ chính nhà của mình.
Tiếp theo mới là trung tâm thành phố.
Nhưng mà, xung quanh cửa hàng của Phương Khải đều là nhà dân ở, trừ khi hắn dùng tới cường quyền, nếu không sẽ chẳng ai đồng ý bán.
Bởi vì vậy, Phương Khải chỉ đành chấp nhận lùi lại một bước, thử xem xét tới cửa tiệm bên kia đường đối diện.
Trong thành Cửu Hoa cấm phi hành, mặc dù bản thân là giới quý tộc cũng phải dùng xe thay cho việc đi bộ, xuống xe ngựa. Khi về tới khu Đông của thành Cửu Hoa thì đã chạng vạng tối.
Cửa hàng nơi đường đối diện đưa lưng về phía Phương Khải, là tòa kiến trúc gần với bên ngoài nhất trên cả con đường, vừa hợp để làm ăn buôn bán.
Con đường này rõ ràng rộng hơn con đường trước cửa hàng của Phương Khải nhiều.
Bình dân, không có nghĩa là dân nghèo.