Sau khi đóng cửa rồi cẩn thận tính toán, Phương Khải nhận thấy mặc dù gần đây đa phần linh tinh đều phải giao lại cho hệ thống xài, nhưng hắn cũng kiếm được không ít.
Lượng khách hàng dần dần tăng cao. Vào giờ cao điểm, cho dù là hơn năm mươi máy cũng có thể hết sạch chỗ. Trong vòng một ngày, tính sơ cũng phải được sáu bảy trăm viên linh tinh trở lên. Dù chỉ lấy được một phần thì mỗi ngày Phương Khải cũng thu về tới mấy chục linh tinh. Hắn nhẩm tính, đã vượt quá ba trăm viên rồi.
Đây không phải là con số nhỏ! Đã đủ mua một pháp khí phi hành rồi!
"Cũng gần ngang với team có xế hộp rồi." Phương Khải nghĩ đến đây liền cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Trong cửa hàng có một bé loli đang vừa khóc sướt mướt vừa quét dọn cửa hàng: "Huhuhu... khi nào mới kiếm được tiền... muốn uống Sprite...muốn chơi Diablo..."
...
Ngày hôm sau.
Nếu nói mỗi ngày việc mà khiến cô bé Khương Tiểu Nguyệt vui nhất chính là ăn cơm, ăn sáng, ăn trưa, ăn tối.