Những yêu cầu với nhân viên trong quán:
1. Nhất định phải tuân thủ quy định của quán.
2. Vui lòng tự có ý thức mình là nhân viên của quán.
3. Phải quét dọn sạch sẽ, bảo đảm quán không còn một hạt bụi.
4. Thu tiền phải chính xác, không được có sai sót.
Người vi phạm yêu cầu bị sa thải ngay lập tức, vĩnh viễn không được thuê lại.
Tiền lương: Nuôi ăn, bao chỗ ở, vì sức ăn của nhân viên quá lớn, tạm thời không có tiền lương.
Tiền thưởng: Giặt quần áo: 1 linh tinh/ tháng
Nấu cơm: Xét theo trình độ nấu nướng (Vui lòng không bưng những thứ không thể ăn được lên, bằng không lập tức đuổi việc, vĩnh viễn không được thuê lại).
"Bản công… Ặc…"
Thấy ánh mắt khác thường của Phương Khải, nhóc loli ý thức được điều gì đó. Cô bé nhớ lại yêu cầu thứ hai của nhân viên, vội vàng đổi giọng:
"Tôi là Khương Tiểu Nguyệt, xin được quan tâm nhiều hơn!"
Cô bé xoa mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm:
"Cũng may bản công chúa thông minh. Ông chủ chết tiệt, vừa vào đã bắt đầu đặt bẫy mình!"
Sau khi Phương Khải đặt điều lệ dành cho nhân viên trông quán, trong quán net đã có thêm một nhân viên là cô nhóc loli lăng xăng.
Phương Khải gật đầu, chỉ vào quầy thu ngân:
"Bình thường không có việc gì thì cháu cứ ngồi ở đó, trên tấm bảng đen phía sau đã ghi rõ giá cả rồi. Cháu cứ thu tiền theo giá cả bên trên, nếu như có nhầm lẫn…"
"Bị sa thải ngay lập tức, vĩnh viễn không được thuê lại!"
Khương Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
"Mấy điều lệ đơn giản như vậy, bản công… tôi đã thuộc làu rồi!"
"Ngoài ra ở tầng trên có hai phòng ngủ, lúc nào ít khách thì cháu lên đó quét dọn sạch sẽ. Nếu như có khách hàng mới tới lần đầu, không hiểu chỗ nào thì tới hỏi chú."
"Haiz…"
Khương Tiểu Nguyệt nghi ngờ nhìn cả quán, trong đầu có vô số thắc mắc:
"Sao thế giới loài người lại kỳ lạ như vậy chứ? Giá cao thế mà vẫn có nhiều người đổ xô tới trả tiền. Còn nữa, loại đồ uống trị giá 3 linh tinh này ngon vậy thật sao?"
Cô bé kinh ngạc nhìn gương mặt những vị khách hàng đang uống Sprite tràn ngập vẻ hưởng thụ.
Quả thực khó mà tin nổi!
Có Khương Tiểu Nguyệt ở đây, cuối cùng Phương Khải cũng dư chút thời gian rảnh. Hắn ra khỏi quán, đi tìm vài người thợ mộc gần đó, thuê họ sửa chữa căn phòng tầng trên. Hệ thống chỉ cải tạo lại không gian quán net, không đụng chạm gì tới tầng trên cả, bởi vậy trên đó vẫn chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi. Phương Khải bối rối nghĩ, không lẽ sau này đặt một cái giường trong quán luôn?
Phương Khải buồn hực hỏi hệ thống:
"Quán net của chúng ta không thêm chỗ ở được hả?"
"Quyền hạn của kí chủ quá thấp, không thể trang bị!"
Móa! Lại là quyền hạn!
Phương Khải buồn bực không thôi.
***
An Hổ Uy không chỉ là thống soái quân Cửu Hoa, còn là thành chủ thành Cửu Hoa. Hắn ta nắm giữ lực lượng quân đội hùng hậu, quản lý cả tòa thành Cửu Hoa với võ đạo mạnh mẽ, thương mại phát triển. Có thể nói, tuyệt đối là có thực quyền.
Nhưng ngày hôm qua, chẳng những phó thống lĩnh Cung Hách dưới tay hắn bị một quán nhỏ đuổi ra ngoài, ngay cả vị khách quý kia cũng bị ném ra. Nếu chuyện như vậy lan truyền đi, An Hổ Uy sao còn đặt chân được ở trong thành Cửu Hoa chứ?!
Ngoài cửa Câu lạc bộ Internet Khởi Nguyên, tiếng bước chân nặng nề, dồn dập vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặt to trán rộng, gương mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn ngẩng đầu đi về phía cửa.
Phía sau lưng hắn ta là quân Cửu Hoa tinh nhuệ, người nào người lấy tỏa ra khí thế mạnh mẽ, toàn thân mặc áo giáp bạc.
Cả đoàn quân nhanh chóng vây kín quán net của Phương Khải.
Phía sau hắn chính là người đi với Nạp Lan Ảnh tới quán net ngày hôm qua, Cung Hách.
Khương Tiểu Nguyệt ngẩn người.
Đây… đây không phải là thành chủ thành Cửu Hoa hay sao?
Tu sĩ cảnh giới Chân Hồ đỉnh cao!
Hơn nữa phía sau hắn là võ giả cảnh giới Đại võ tông!
Thậm chí còn dẫn quân đội theo!
Phải làm sao bây giờ? E là ông chủ xấu tính này sẽ gặp nạn rồi!
"Ông chủ!"
Khương Tiểu Nguyệt vội vàng gọi Phương Khải đang say mê cày game.
Phương Khải mặt không cảm xúc quay lại nhìn Khương Tiểu Nguyệt:
"Có khách mới tới chơi lần đầu hả?"
"Là thành chủ dẫn quân đội tới đập quán!"
Khương Tiểu Nguyệt khó khăn nói:
"Quả nhiên là vì quán của ông chủ quá xui xẻo, rước được cả thành chủ tới đây rồi! Hay là chúng ta trốn trước đã?"
"Trốn?"
Phương Khải bình tĩnh nói:
"Đây không phải là khách hàng mới hay sao?"
Chỉ thấy Phương Khải đi tới trước.
"Khách… khách hàng mới?"
Khương Tiểu Nguyệt nhìn Phương Khải với vẻ khó tin:
"Không phải là ông chủ điên rồi đó chứ?"
"Cậu là chủ quán hả?"
An Hổ Uy lạnh lùng đánh giá Phương Khải:
"Thấy bản tọa sao không quỳ xuống?"
"Quỳ?"
Phương Khải nhíu mày lại:
"Vốn tôi còn tưởng là khách hàng mới, hóa ra tới đây để gây sự hả?"
Sau đó hắn nhìn thấy Cung Hách đứng phía sau An Hổ Uy:
"Chẳng lẽ mấy người cũng thích giống đám hôm trước? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Người nào gây chuyện trong quán sẽ bị lôi phạt hầu hạ, sau này vĩnh viễn không được tiếp đón!"
Khương Tiểu Nguyệt hoàn toàn không biết phải nói gì, đôi bàn tay nhỏ bé bụm mặt, giống như không nỡ nhìn hình ảnh sắp diễn ra.
"Mạnh miệng gớm nhỉ!"
An Hổ Uy cười lạnh một tiếng, phất tay:
"Đóng cửa quán này cho ta! Bắt chủ quán…"
Hắn ta còn chưa nói xong đã thấy một ông lão râu tóc bạc phơ nhìn về phía này.
An Hổ Uy như chuột gặp mèo, giật nảy cả người, đầu óc trống rỗng.
"Nạp... Nạp..."
"Vị đại nhân kia đang chơi game!"
Phúc lão tỏ vẻ khó chịu:
"Mấy người các ngươi cẩn thận vào!"
"Vâng! Vâng!"
An Hổ Uy kinh hoảng đáp.
"Cha?"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Thành nhi?"
Trong cơn kinh hoảng, An Hổ Uy nhìn thấy An Thành. Hắn ta tỏ vẻ không hiểu, hỏi An Thành:
"Sao con lại ở đây?"
"Con chơi Diablo 2 á!"
An Thành lấy mấy viên linh tinh ra:
"Ông chủ, lấy một chai Sprite cho cha tôi!"
"Đi lấy đi!"
Phương Khải chép miệng với Khương Tiểu Nguyệt đang trố mắt nhìn:
"Ở trong tủ lạnh bên kia."
"Vâng."
Khương Tiểu Nguyệt cảm thấy mình không thể hiểu được tình cảnh hiện giờ.
An Hổ Uy cầm chai thủy tinh màu xanh ngọc, càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn ta nghiêm túc hỏi:
"Thành nhi, mấy đứa đang giở trò gì vậy?"
"An bá bá!"
Âu Dương Thừa ngồi cạnh giải thích:
"Đây chính là món đồ uống chỉ cửa hàng này mới có, tuyệt đối không mua được ở chỗ khác đâu!"
"Đồ uống ở dạng hàng quán này, lạ đến mấy thì cũng có lợi gì?"
An Hổ Uy lạnh giọng quát lớn:
"Mấy đứa oắt tụi bay, càng sống càng thụt lùi! Chẳng lẽ thứ này có thể sánh với rượu ngon của Thanh Phong Minh Nguyệt Các hay sao? Dám lấy thứ này cho lão tử uống?"
An Hổ Uy mất kiên nhẫn, nói:
"Mấy đứa giữ lại mà uống!"
Hắn ta còn chưa nói xong, Bộ Xa đã cười nói:
"An bá phụ, rượu ở Thanh Phong Minh Nguyệt các sao có thể so sánh với Sprite được chứ? An bá phụ có biết chăng, thứ nước dùng để làm Sprite lấy từ nước suối ngầm tầng sâu dưới núi tuyết, đã lọc qua trải qua hàng nghìn năm rèn luyện ở sâu dưới lớp nham thạch, hàng trăm năm tuần hoàn, hấp thu, hòa tan mới thành được loại nước khoáng núi lửa này"
Âu Dương Thừa bổ sung thêm:
"Mật ong được làm từ phấn một loại linh hoa quý giá là hoa Băng Tâm, có tác dụng an thần, tĩnh tâm…"
"Khi uống Sprite vào trong miệng, bọt khí không ngừng nhảy lên, cảm giác mát lạnh sảng khoái vô cùng. Có hiệu quả như vậy là nhờ sử dụng pháp khí nén khí hiện đại, không tiếng ồn hiệu suất cao. Loại pháp khí ấy được chế tạo chuyên cho việc nén bọt khí vào trong đồ uống…"
Khương Tiểu Nguyệt trợn mắt lên nhìn chai Sprite mình vừa đi lấy:
"Trên đời có loại đồ uống như vậy sao?!"
"Đồ uống của quán cậu kỳ công như vậy cơ à?"
Cuộc trò chuyện của mọi người người đã khiến Nạp Lan Hồng Vũ chú ý đến:
"Ông chủ, cho hai lão già này nếm thử một chai đi!"
"Ngay cả Nạp Lan vương gia cũng muốn uống!"
An Hổ Uy đần thối ra nhìn hai ông lão đang hưng phấn, lập tức thay đổi thái độ:
"Vậy tôi xin thử trước vì hai vị đại nhân, để xem mấy thằng nhóc này nói thật hay đều chỉ là khoác lác."
Dứt lời, hắn ta nhắm mắt lại, uống ừng ực một ngụm lớn.
Ngàn vạn bọt khí nhảy lên trong miệng, cảm giác mát lạnh và chua ngọt theo bọt khí kích thích đầu lưỡi, ngàn vạn nụ vị giác như được mở ra. Cảm giác sung sướng, thoải mái tột độ xộc thẳng lên óc!
Cùng lúc đó, sự mát lạnh lại chảy từ yết hầu xuống bụng!
An Hổ Uy mở to hai mắt.
"Sao hả?"
Phúc lão thấy phản ứng của hắn, hỏi:
"Lẽ nào mấy thằng nhóc này nói láo?"
"Là do ngon quá!"
An Hổ Uy hô lớn:
"Tôi chưa từng uống thứ gì vừa ngon vừa có hương vị mới lạ như vậy!"
"Ngon đến thế sao?"
Hai ông lão lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới, cầm lấy chai Sprite, uống một hớp.
Cảm giác thoải mái tột độ khiến tất cả các lỗ chân lông của đều mở lớn.
Mắt hai người đồng thời mở to!
Loại đồ uống này…
Sảng khoái quá!
"Ha ha ha ha! Ngon!" Nạp Lan Hồng Vũ cười lớn:"Không ngờ lúc còn sống lão phu có thể được uống loại rượu ngon như vậy!"
Phúc lão vừa uống vừa liếc nhìn màn hình của mấy người An Thành:
"Mấy nhóc cũng chơi Diablo 2 hả?"
"Vâng ạ…"
An Thành đã nhận ra thân phận của hai ông lão này không hề tầm thường, lúng túng nói:
"Chúng cháu chơi hơi tệ, mong hai ông không trách."
"Ta thấy rất được đó!"
Nạp Lan Hồng Vũ vỗ lưng An Thành:
"Này nhóc, nối máy chơi không?!"
"Đương nhiên là được ạ! Bên chúng cháu đang thiếu cận chiến, ông chơi chiến sĩ đúng không ạ?"
Hai mắt An Thành sáng lên.
"Vậy thì tốt! Ta lập phòng, mấy đứa vào đó đi!"
Nạp Lan Hồng Vũ nói.
An Hổ Uy đớ người nhìn con trai và Nạp Lan Hồng Vũ, chỉ vào mình:
"Vậy còn tôi…"
Nạp Lan Hồng Vũ trừng mắt, tỏ vẻ ghét bỏ:
"Dẹp dẹp dẹp, cậu còn chưa kích hoạt trò chơi, tự sang chỗ khác mà nghịch!"
"Kích hoạt trò chơi?"
An Hổ Uy nhìn Nạp Lan Hồng Vũ và con trai mình, khóc không ra nước mắt. Mình thế mà còn chẳng bằng mấy thằng oắt con?
Hắn ta vội vàng hét lên:
"Ông chủ! Mau lên! Lập tức kích hoạt trò chơi cho tôi!"
Khương Tiểu Nguyệt khóc ròng:
"Rốt cục mình lọt vào cái quán gì thế này?"