Trong giờ phút này, Gabriel đã hoàn toàn không quan tâm đến ba chiêu hay bốn chiêu gì nữa. Cậu ta hét dài một tiếng, nắm chặt thanh cự kiếm trong tay.
Mặt đất sụp đổ. Tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được cơn chấn động dữ dội ấy.
Gabriel đã sớm bị chôn vùi trong cơn mưa kiếm ồ ạt này.
Lốc kiếm xao động tạo ra cơn gió dữ dội, để lại một khung cảnh hoang tàn trước mắt mọi người.
"Tên này sẽ không bị đánh chết chứ?" Trong khán phòng, Mặc Tiên nhỏ giọng nói.
"Trước đó cậu ta kiêu ngạo như vậy, cho dù bị người khác đánh chết thì cũng có thể trách ai được?" Nguyệt Yên vừa uống hồng trà ướp lạnh, vừa thấp giọng nói.
Người của Hạo Thiên Viện, mấy vị gia chủ đến để lên mạng rồi tiện thể ngồi xem, còn có trưởng lão của các bộ tộc Hắc Long, Xích Long, Sương Long đều đứng bật dậy.
Chỗ của Gabriel đã biến thành một đống hoang tàn.