Nói cho cùng, tu tiên luyện võ, đề cao tu vi là vì điều gì?
Học võ vài trăm năm, tu tiên trên ngàn năm. Nếu như có thể lựa chọn, ai nguyện ý nhìn cảnh mình đến tuổi xế chiều, lực bất tòng tâm chứ?
Từ một lão già khú đế trở thành một thanh niên tràn trề sức sống, cải lão hoàn đồng, quay về thời kỳ sung sức nhất. Loại chấp nhất này đừng nói là người mới sống nghìn năm, cho dù những nhà hiền triết thời thượng cổ được đời sau ca tụng mấy nghìn năm cũng không thể nhìn thấu chứ được, chứ nói gì tới Nạp Lan Hồng Vũ.
Cũng khó trách Nạp Lan Hồng Vũ không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Mấy chục phút sau.
"Ông ơi, sao ông chơi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa cộng điểm?"
Phần lớn người chơi trong quán đều là những người trẻ tuổi, thỉnh thoảng mới có vài người trung niên. Nào ai đã gặp mấy ông lão gần đất xa trời như vậy tới quán net chơi game?
Bởi vậy đám An Thành mới tò mò nhòm mấy lần từ phía sau.
"Ông ơi, sao ông không cộng điểm kỹ năng, toàn chém thường vậy ạ?"
"Điểm thuộc tính gì? Điểm kỹ năng gì?"
Nạp Lan Hồng Vũ đang hưng phấn chém giết:
"Mấy đứa nhóc như các cậu chớ có quấy rầy lão phu, bằng không cẩn thận lão phu sẽ ném hết ra ngoài đó!"
Nhóm người An Thành lập tức sầm mặt lại:
"Chúng tôi có lòng tốt mới nhắc nhở hai ông học võ kỹ, ông lại muốn ném chúng tôi ra ngoài?"
"Học võ kỹ gì chứ?!"
Nạp Lan Hồng Vũ toàn chém thường, râu mép dựng đứng, trừng mắt, khinh thường nói:
"Võ kỹ của lão phu nhiều vô số kể, còn cần học thêm võ kỹ khác à?"
"Biến đê! Ranh con nhà ai, chớ có quấy rầy hứng thú của ông!"
Phúc lão liên tục quát lớn.
An Thành: "..."
Âu Dương Thừa: "..."
Bộ Xa: "..."
Lại thêm một lúc nữa…
"Phúc lão, lão có nhận ra quái vật ở đây hình như ngày càng lợi hại hơn không?"
Trên màn hình, mặt Nạp Lan Hồng Vũ hiện vẻ xám xịt.
"Ừng ực… Ừng ực…"
Phúc lão chỉ còn một xíu HP đang điên cuồng uống bình máu.
Trên màn hình của Nạp Lan Hồng Vũ, một con Rakanishu màu lam toàn thân tóe điện dẫn theo một bầy Rakanishu khác, gào thét "Rakanishu", điên cuồng đuổi theo bọn họ.
"Lẽ nào hôm nay lão phu phải bỏ mạng ở đây?"
Nạp Lan Hồng Vũ hét:
"Phúc lão, lui trước đã! Nội lực hiện giờ của chúng ta còn kém, chờ lão phu tu luyện thêm mười năm, công lực tăng mạnh sẽ trở lại giải quyết đám quái vật này!"
"…"
Phương Khải vừa chơi xong một ván, đang định ra ngoài mua đồ ăn. Hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện ra: trên màn hình của hai ông lão, hai nhân vật đang ngồi tại phòng ở khách sạn, khoanh chân, ngũ tâm hướng thiên.
"???"
Phương Khải không hiểu mô tê gì, bèn đi tới hỏi:
"Hai vị lão gia tử này, cả máu lẫn mana đều đầy cả thế kia, hai người còn ngồi đả tọa làm gì vậy?"
"Té đi! Lão phu vừa gặp phải một con quái vật lợi hại tên là Rakanishu."
Hiển nhiên Nạp Lan Hồng Vũ rất bất mãn khi bị Phương Khải quấy rầy. Ông hừ lạnh:
"Theo tính toán của lão phu, muốn đánh bại nó cần thêm mười năm tu vi! Giờ lão phu phải luyện mười năm công lực đã!"
Phúc lão cười gằn:
"Nếu không phải vì cứ chém một kiếm, toàn thân nó lại phóng điện, nhất định phải dùng tu vi chống đỡ, vậy dựa vào năng lực của hai người chúng ta cũng không chật vật như vậy."
"Cái gì vậy?"
Lần này đến lượt Phương Khải đần người.
Đậu xanh rau má, phải luyện mười năm mới giết được Rakanishu? Ai cho phép ông xạo như vậy hả?
"Này nhóc, sao không nói gì nữa?"
"Hẳn là chưa từng gặp phải loại quái vật nào lợi hại như vậy rồi."
Phương Khải liếc mắt, nhìn chăm chú vào hai ông lão:
"Loại Boss cùi người khác nhắm mắt cũng đánh chết được mà hai người định tốn mười năm. Hai người nghiêm túc chứ?"
Hai ông lão lập tức sững sờ, dường như phát hiện điều gì đó sai sai: luyện công mười năm để chơi game?
Có điều, hai người vừa mới chiến đấu cùng con quái vật kia xong. Với thực lực của họ hiện giờ, nếu ở ngoài thế giới thực thì cần tu luyện thêm ít nhất mười năm nữa mới có thể xử lý được nó. Hình như không hề có vấn đề gì mà?
Thế mà Phương Khải còn nói loại quái vật này dù nhắm mắt cũng giải quyết được?
Phải biết rằng hai người suýt bị con quái vật đập chết mà vẫn chưa hạ nổi nó đấy!
Phương Khải lại dám trâng tráo nói nhắm mắt cũng làm thịt được nó?
Sắc mặt Nạp Lan Hồng Vũ trầm xuống, ông lạnh lùng xoay đầu lại:
"Được lắm! Thằng nhóc cậu nhắm mắt lại đập chết con quái vật này cho chúng tôi xem đi! Nếu như cậu không thể đập chết nó thì sao?"
Cơ mặt Phương Khải giật giật. Tôi đã cấp 18 rồi. Giờ con Boss quèn chỉ cấp 3 cấp 4 cũng chém đẹp được thế này, ông hỏi tôi nhắm mắt mà đánh không chết thì sao á?
"Hay là chúng ta đánh cược?"
Nạp Lan Hồng Vũ nhếch miệng. Đã lâu rồi ông chưa gặp người trẻ tuổi nào to gan lớn mật như vậy:
"Rất hợp ý lão phu! Lão phu cũng không bắt nạt cậu. Nếu như cậu thua, vậy mời vị tu sĩ đứng sau lưng cậu ra, để lão phu nói chuyện với y! Còn phần cậu, đến từ đâu lượn về đó đi!"
Mặt Phương Khải đen như đáy nồi, lão già này nói chuyện cái kiểu gì vậy?
"Nếu như ông thua thì sao?"
Phương Khải không vui nói.
"Lão phu thua?"
Hai mắt Nạp Lan Hồng Vũ híp lại. Ông đã tự mình mình chiến đấu với Rakanishu nên hiểu rõ sự lợi hại của nó. Đừng nói là trong game bị giới hạn thực lực, cho dù ngoài thực tế, Phương Khải còn trẻ như vậy thì tu vi có cao đến đâu cũng khó lòng trốn thoát khỏi bầy Rakanishu đó.
"Mọi chuyện đều có vạn nhất mà, không phải sao?"
Phương Khải lườm hai người:
"Nếu như hai ông thua, vậy sau này đừng có gào mồm lên trong quán của tôi, phải đối xử bình đẳng với những vị khách khác nữa."
Nạp Lan Hồng Vũ ngẩn người, Phương Khải yêu cầu những điều này ư?
Ông vốn cho rằng, với thân phận của ông thì Phương Khải sẽ yêu cầu tước vị hay là phong thưởng gì khác.
Cho dù Phương Khải không nhìn ra thân phận của ông, vậy ít ra cũng phải đòi mấy nghìn linh tinh. Không ngờ yêu cầu của cậu ta lại đơn giản như vậy.
Nạp Lan Hồng Vũ không chút nghĩ ngợi:
"Lão phu đồng ý với cậu!'
"Các ông qua đây mà nhìn."
Phương Khải quay về chỗ ngồi, bật nhân vật Paladin cấp 18 của mình lên, truyền tống tới Cairn Stones.
"Cậu cũng chơi Paladin hả?"
Khi thấy Phương Khải cũng chơi Paladin, hai người càng tỏ vẻ khinh thường.
Hai người cũng chơi Paladin, đương nhiên hiểu rõ "thực lực" của Paladin ra sao.
Sau đó, hai ông thấy Phương Khải xông thẳng vào giữa bầy quái.
"Này nhóc, cậu muốn tự sát à?"
Theo cách nhìn của hai ông, tông thẳng vào bầy quái khác nào tự tìm đường chết.
Nhưng lời còn chưa hết, hai ông lão đã chứng kiến một cảnh tượng khiến cả hai phải tròn mắt há miệng.
Phương Khải thật sự nhắm hai mắt lại, sau đó từng chiếc chùy ánh sáng xuất hiện quanh người, bắt đầu xoay tròn xung quanh hắn.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…
Trong thời gian ngắn, lượng lớn chùy ánh sáng tụ tập xung quanh người Phương Khải hóa thành một cơn bão chùy.
"Rakanishu!"
Vô số Rakanishu xung quanh kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất, một tiếng nổ "ầm" vang lên.
Thi thể Rakanishu đột nhiên nổ tung!
Cả khu vực bùng nổ!
Chờ khi Phương Khải mở mắt ra, xung quanh chỉ có một đống xác quái, không còn thứ gì khác.
Nạp Lan Hồng Vũ: "…"
Phúc lão "…"
Con mẹ nó, đây mà là Paladin á?
Vậy thứ mình chơi là cái gì?
"Đống chùy ánh sáng kia là gì vậy? Sao lão phu chưa từng thấy?"
Khuôn mặt già nua của Nạp Lan Hồng Vũ đỏ ửng, cuối cùng cũng nhận ra sự thật rằng mình đã cược thua một cậu nhóc.
Cũng may mà ông chưa cho biết thân phận của mình. Nếu không, tin tức gia chủ thế gia lâu đời, Nạp Lan vương gia đánh cược thua một thằng oắt vắt mũi chưa sạch mà truyền ra ngoài, ông thật không biết phải giấu mặt vào đâu nữa.
Nhưng khi nhớ tới những điều mình nói lúc trước, mặt Nạp Lan Hồng Vũ vẫn đỏ bừng.
Bị bẽ mặt chỉ trong vài phút!
Ông nhìn Phương Khải một cái, phát hiện hắn không hề để ý đến điều này.
"Xem ra cậu nhóc này khá độ lượng."
Sau khi thấy Phương Khải không bám chặt lấy vụ đánh cược, Nạp Lan Hồng Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, Phương Khải bật bảng skill lên, chỉ vào biểu tượng Blessed Hammer (Chùy chúc phúc):
"Chính là món đồ này! Chờ khi ông lên cấp 18, chỉ cần bấm vào đây là sẽ học được."
Dưới sự hướng dẫn của Phương Khải, hai người cộng điểm kỹ năng và điểm thuộc tính, sau đó mặc bộ trang bị xanh lam vào.
"… Võ kỹ còn có thể luyện bằng cách này sao?"
"Muốn tăng thực lực thì chỉ cần lên cấp, cộng điểm thuộc tính?"
"Ai nghĩ ra cách này vậy…"
Trong khoảnh khắc này, Nạp Lan Hồng Vũ cảm thấy mình từ thời viễn cổ nhảy đến xã hội hiện đại, đi đầu thời cuộc.
Vậy mà trước đó chính mình còn nghi ngờ loại pháp khí tiên tiến vượt thời đại này liệu có khiến mình thỏa mãn hay không.
"Phúc lão! Giờ cũng lão phu đi giết chết con quái vật kia nào! Lão phu sẽ cho nó biết hậu quả khi dám truy sát lão phu!"
Sau khi hai người quen cách chơi game, nóng lòng muốn vào thử tay nghề.
"Ngoài ra, thời gian chơi game của hai ông đã đạt tối đa. Nếu muốn chơi vui lòng quay lại vào ngày mai."
Phương Khải bình tĩnh nói.
Nạp Lan Hồng Vũ:
"???"
Vừa rồi mình nghĩ cái gì vậy? Thằng nhóc này rất độ lượng?
Khi mình bắt đầu cảm thấy hứng thú với trò chơi này, định bỏ phiếu ủng hộ thì cậu ta lại giới hạn thời gian chơi của mình?
Nạp Lan Hồng Vũ muốn phun máu.
Cậu ta cố ý tới chỉnh mình phải không?
Ông muốn rút đao chém người quá!