"Lái xe?" Khương Tiểu Nguyệt chớp mắt, "Ông chủ, chú còn mua cả xe nữa rồi à?"
"Không biết là con yêu thú gì kéo xe…" Cái đầu nhỏ của Tiểu Nguyệt ngẩng lên nhìn trời, "Chắc chắn không thể nào tốt bằng của bổn công chúa được! Vật cưỡi của bổn công chúa là dị thú thượng cổ, hơn nữa còn là loài quý giá trong các loài quý giá, lát nữa phải dọa cho ông chủ sợ một phen mới được"!
Khương Tiểu Nguyệt vô cùng đắc ý bật cười thành tiếng. Dẫu sao bây giờ cô nhóc cũng không còn là nhóc con vừa không có tiền vừa ham ăn của ngày trước, thả ra một cái là có thể ăn từng phút cho ông chủ Phương nghèo luôn được nữa.
Mà hiện giờ, ông chủ Phương đã lên xe: "Các người trông quán nhé, ông chủ đây đi đón người làm cái rồi về luôn."