"Hỏng! Nó sắp chạy rồi!"
Hàng loạt tiếng kêu kinh hãi vang lên giữa không trung, một đám sương mù màu đỏ đen chui ra khỏi đám người với tốc độ cực nhanh. Ngay sau đó, nó nhanh chóng chui vào đám mây đen trên bầu trời, lao nhanh về phía xa như một vệt sáng.
"Sơ suất quá! Không ngờ sau hàng nghìn năm, đám kiến hôi các ngươi đã luyện chế ra bảo bối như vậy! Nhưng bây giờ bảo bối này đã bị ta đập vỡ rồi! Đợi ta hồi phục lại…"
Vù! Vù! Vù!
Còn chưa kịp suy nghĩ xong thì vô số đường kiếm nhanh nhẹn như chim nhạn đã thét gào tiến đến. Trước lúc nó chưa kịp trốn chạy, trên trời dưới đất đều hóa thành một lưới kiếm chằng chịt.
Ngay sau đó, một thanh kiếm sắc mang theo ánh sét xé ngang không khí mà tới, đánh thẳng vào trung tâm của đám mây này.
Trong đôi mắt như hai viên chân châu màu đỏ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không sợ hãi, ngược lại còn có ý cười thâm trầm.
"Đừng giết!" Ngưng Bích vội vàng kéo ông chủ Phương lại.