"Hả?" Phiêu Miễu chân nhân thấy hơi nghi hoặc bản thân có phải là do tu luyện đã xảy ra sự cố nên bị ảo giác hay không.
"Cái gì vậy?!" Đôi mắt ông ta híp lại, lạnh lùng quan sát xung quanh. Mặc dù ở Nam Hoa Tông khả năng xuất hiện yêu ma quỷ quái là rất thấp, nhưng dù gì ông ta cũng là một vị đại tu sĩ đã tu hành đã lâu, tu vi cực kì cao, sống đã lâu rồi, đương nhiên cũng sẽ cảnh giác hơn so với người bình thường.
Lúc này đã sắp tới hoàng hôn, bên ngoài tràn ngập sự yên tĩnh đến kỳ dị.
Một cơn gió lạnh hình như lùa vào từ cửa động phủ.
Im lặng như u hồn lạnh lẽo.
"Không cam tâm à...?" Giọng nói đó như lại vang lên khắp xung quanh, nhưng lại như xuất phát từ nơi sâu thẳm trong thâm tâm của ông ta.
"Ngươi khổ luyện bao nhiêu năm qua mà lại không có kết quả. Sẽ nhanh thôi, không chỉ có bốn sư đệ của ngươi, mà có lẽ cả những trưởng lão khác bị ngươi giẫm đạp dưới chân cũng sẽ lần lượt vượt mặt ngươi."