"Lão đại quả đúng là lợi hại!"
Trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, một tu sĩ mặt dài có quấn băng gạc xuất hiện, phía sau còn có hai tu sĩ thanh niên mặt mũi bầm dập đi cùng. Tu vi của ba người không phải quá cao.
Đứng trước mặt bọn họ là một tu sĩ cường tráng như tháp sắt, mình khoác áo choàng đen. Cả người này tản ra một luồng khí âm tà dày đặc, trong tay hắn ta còn cầm theo một cái túi da người lớn. Hiển nhiên, đó là một món pháp khí không tồi.
"Con nhỏ đanh đá đó chẳng những phá hỏng chuyện tốt của chúng ta mà còn dám đánh chúng ta cơ?" Tên tu sĩ đầu cuốn băng gạc cười lạnh. "Cũng may có lão đại."
"Ha ha ha" Mấy người phía sau cũng xoa xoa tay, cười rộ lên. "Cái túi Phược Hồn này của lão đại này quả thật là lợi hại, con nhỏ đó còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu rồi."
"Chứ còn gì nữa! Mới tí tẹo đã bắt được rồi!" Tên tu sĩ được băng bó đáp. "Nhỏ còn chẳng kịp kêu tiếng nào, ha ha ha ha!"