Tại Thái Hy Tông, một ông lão mặc áo bào trắng vẫn nhàn nhã thả câu ở bên hồ nước.
Mà hôm nay, bên cạnh ông lại có thêm một ông cụ cao lớn mặc áo bào màu đen.
"Đã bao năm rồi, Độc U tôn giả vẫn nhàn nhã như vậy nhỉ?" Ông lão áo bào đen vuốt chòm râu dài, cười ha hả.
Ông lão áo bào trắng cười nhàn nhạt: "Đạo tu hành vốn không gò bó. Khoanh chân vận công là tu hành, lão hủ bây giờ chẳng lẽ lại không phải? Lão hủ xưa nay cũng không nhàn rỗi..."
Ông lão áo bào đen cười ha hả, lại nói: "Dạo này bên phía khu Vân Điền kia hình như xảy ra vài chuyện."
Ông lão áo trắng hờ hững nói: "Chỉ là việc nhỏ, cần chi tốn sức nhắc tới. Sắp tới lúc tàn cuộc rồi."
Sóng hồ dập dìu phản chiếu gương mặt bình thản thanh tịnh của cụ. Phía sau lại truyền tới tiếng bước chân vội vã.
"Sư tôn, có tin tức từ vùng Vân Điền." Đệ tử kia mở miệng.
"Sao?" Ông lão thản nhiên cười nói, "Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão phu, lưỡng bại câu thương phải không?"