"Bây giờ đi đánh cướp mà cũng phải bày trận pháp à?" Phương Khải vừa bay vừa chậc chậc cảm thán, "Đúng là cao tay thật!"
"Là chuyên dùng để đánh cướp mi ấy!" Liễu Ngưng Vận lạnh lùng lườm Phương Khải, rõ ràng đã nhìn ra, "Cố ý dẫn thành chủ Hoàng Phủ tới để cáo mượn oai hùm, quả là giỏi tính toán!"
Bản thân cô rất không muốn nhìn Phương Khải, đã thế thực lực còn không bằng người ta nên lại càng thêm lúng túng. Cơ bản cô không hề muốn nói chuyện với hắn!
Có mở miệng nói cũng sặc mùi thuốc súng.
Mà lúc này, sư tử cái đang gầm rú với Phương Khải đã bị đệ tử Nam Hoa Tông nhanh tay kéo lại.
Phương Khải nhún vai, nghiêm túc nói: "Thật ra tôi có thể dẫn mấy người chạy trốn được."
"Vô liêm sỉ!"
"Hạ lưu!"
Mấy tên đệ tử Nam Hoa Tông nhất thời tức giận mắng chửi.
"Không ngờ cái loại chuyên chạy trốn này mà còn có người có thể nói ra một cách đàng hoàng hùng hồn như vậy!"