"Tóm lại ngươi muốn cái gì!" Người của phủ Hắc Giao và người của Nam Hoa Tông trừng mắt nhìn Phương Khải.
Hiển nhiên bọn họ còn canh cánh trong lòng việc hắn xách cổ Nam Hoa Tiên Tử phi xuống.
"Lấy bảo bối gì trước mắt cứ nghĩ kĩ đi đã. Không nên được một tấc lại tiến một thước!" Một gã tu sĩ thành Hắc Giao tức giận nói, "Nếu không phải vì thành chủ của bọn ta không ra tay, mi làm gì có cơ hội đắc ý!"
"Ầy..." Phương Khải suy nghĩ một lúc xem nói như thế nào, "Mấy người đã từng bao giờ thấy một viên đá màu xám trắng chưa? Nó có chứa sức mạnh có thể nói là hơi... kỳ lạ!"
Nói vậy chắc là ổn, không làm bại lộ quá nhiều thứ, cũng không tới mức nói không rõ ràng.
"Viên đá màu xám trắng? Sức mạnh kỳ lạ...?" Đệ tử Nam Hoa Tông cùng đệ tử thành Hắc Giao nhìn nhau. Vốn còn tưởng tên này muốn lấy món pháp bảo lợi hại nào đó, ai ngờ lại hỏi về một viên đá vớ vẩn nào đó.
Mà Hoàng Phủ Đào với Nam Hoa Thiên Nữ Liễu Ngưng Vận lại đồng thời cảnh giác.