"Lại gọi người à…?" Nguyễn Ngưng lúc này vẫn còn trong tiệm. Cô trông thấy, nghe thấy từng đợt kêu không dứt thì không khỏi tặc lưỡi. Mấy người này đánh tới phát điên rồi à?
Có điều ngẫm lại thấy cũng phải. Thử nghĩ mà xem, cả một đám bình thường lúc nào cũng ăn trên ngồi trốc, giờ lại bị mấy tên vớ vẩn chẳng hiểu từ đâu chui ra chém cho nằm bẹp dưới đất, thậm chí còn là chém hết nhát này tới nhát khác. Tự dưng gặp phải chuyện như thế, mấy ai chịu cho nổi?
"Thế này liệu lát nữa còn chỗ không nhỉ…" Nguyễn Ngưng thầm nghĩ trong lòng. "Hay là gọi các tỷ muội đến luôn nhỉ…"
Cô vội vàng gửi tin cho đám Hề Duyệt và Tô Chỉ. "Mau qua đây đi, ông chủ lớn của Nguyên Hành Các kéo hơn trăm người tới chơi Truyền Kỳ này, còn không tới là hết chỗ đó!"
Tại phủ Bàn Giao, Hề Duyệt ngại ngùng lên tiếng: "Cha, con qua chỗ quán net Khởi Nguyên một chút…"
"Đi luôn bây giờ à?" Hề Trầm Châu hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.