Không biết có phải những con quái vật kia đều chưa bị ai giết bao giờ không mà đồ rớt ra khá hơn mong đợi.
Lúc này, nhóm Nguyễn Ngưng cũng đã chơi hết thời gian giới hạn cả, đương nhiên chỉ có thể đứng sau Phương Khải, trơ mắt nhìn người ta đánh trang bị thượng hạng.
Chị gái mặc đồ đen đứng cạnh cô tên Hề Duyệt. Hai chị em sinh đôi mười tám mười chín tuổi kia, cô chị tên Tô Chỉ, cô em là Tô Dao, đều là người của thành Bán Biên.
"Sao ông chủ này lại tự mình chơi lâu quá vậy?"
"Hơn nữa quái vật ở đây rớt rõ nhiều tiền!"
"Trông thấy cây đao trong tay ông chủ chứ? Nó có điểm tấn công cao hơn so với cái trong cửa hàng!"
Lúc này, Phương Khải mặc áo giáp màu lam nhạt, trong tay cầm theo một thanh Bát Hoang. So với những tay mơ mặc áo vải, cầm kiếm gỗ, thật đúng là trông có khí phách hơn chẳng biết bao nhiêu lần. Phía sau hắn vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
"Đòn tấn công của ông chủ mạnh quá! Chém một đao mà đứt tới vài cái xương!"