Lúc này, Phương Khải cũng đã chán với việc xem đám gà nhép chém giết lẫn nhau. Hắn dứt khoát tự mình ngồi xuống trước máy tính rồi mở Truyền Kỳ lên.
Nguyễn Ngưng cũng bước lên theo: "Ông chủ, trò chơi của cậu lợi hại vậy thật sao, còn tăng được cả tu vi nữa?"
Cô đứng sau nhìn một hồi lâu, đương nhiên không phải là vừa ý chuyện có thể giết người cướp của trong trò chơi này, mà là cô nghe thấy Hoàng Sơn nói có thể nâng cao tu vi.
Với cô, chiến đấu chỉ là yếu tố phụ thôi.
"Đúng thế." Phương Khải thuận miệng đáp: "Cô không nghe thấy họ nói à?"
"Đương nhiên là có nghe!" Nguyễn Ngưng chống nạnh đáp. "Hơn nữa còn nghe nói tu vi tăng lên không ít!"
"Tuy rằng không biết đây là gì, nhưng thứ lợi hại như vậy mà cậu lại dám lấy ra mở tiệm cho mọi người dùng à?" Nguyễn Ngưng mắng. "Có phải là cậu bị ngốc thật không đấy! Lẽ nào cậu không biết đạo lý của nả không để lộ ra ngoài ư? Vật này mà cậu cũng dám tùy tiện lôi ra nữa?"