"Cô nương à, người ngoài chưa chắc là người tốt, lẽ nào trong thành này ai cũng tốt hết sao?" Phương Khải im lặng quan sát một lượt cô gái mặc bộ y phục màu đỏ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, giữa trán còn mang vài phần anh khí mà ít người con gái nào có, rồi mở miệng cất lời.
"Cô nương... cô nhất định là người tốt…" Trâu Mạc hơi ngại ngùng.
"Người tốt cái gì!" Cô gái mặc y phục đỏ lập tức trừng mắt nhìn Trâu Mạc, lạnh lùng nói, "Nghe rõ đây! Bổn cô nương đây giết người nhiều vô kể, xương chất đầy nhà. Trước kia đã từng có kẻ đắc tội với bổn cô nương, ta liền thẳng tay chém đầu hắn làm bóng đá rồi! Hai tiểu tử các người, hừ! Tốt nhất là nên biết điều với bổn cô nương một chút đi!"
"Cô… cô…!" Trâu Mạc dường như lùi về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt.
"Rất vinh hạnh được gặp cô nương." Phương Khải chắp tay nói, "Vừa hay tại hạ cũng có biệt hiệu khác, là 'Huyết thủ nhân đồ' Ninh..."