"Phương tiên sinh!" Trâu Mạc đờ người ra tại chỗ, sau đó hốt hoảng xin lỗi: "Xin lỗi... Bạn tôi nhất thời căng thẳng quá nên nói nhầm..."
"Nhất thời căng thẳng?"
"Nói nhầm?"
Mấy người đều bật cười không không chút kiêng nể.
"Ê! Nhóc con! Có phải mày vẫn chưa rõ tình trạng hiện giờ không?" Một tu sĩ đô con đi đằng sau tu sĩ mặt trắng bước lên trước. Gã gần như chỉ cần dùng một tay chụp lấy đầu Trâu Mạc, nhấc bổng cả người cậu lên.
Sau đó, gã tiện tay lẳng một cái hệt như vứt rác đi. Cả người Trâu Mạc đập mạnh vào tường. Sự va đập dữ dội khiến cậu cảm thấy như ruột gan phèo phổi trong người mình đều bị lệch vị trí. "Phụt!" Trâu Mạc phun ra một ngụm máu tươi.
Gã tu sĩ đô con đi lên trước, cười dữ tợn nói: "Nhóc con, đừng có tưởng ở cái nước nhỏ như mắt mũi gì đó kia, tu vi của mày không tệ thì có thể xưng hùng xưng bá trước mặt tao! Võ Sư? Hay là Đại Võ Sư? Tao nói cho mày biết, trước mặt bố mày ấy mà, đến cả Võ Tông cũng chẳng là cái thá gì!"